Quỷ một giò
Quỷ một giò
Trên đoạn đường dốc một ngọn đèo xuôi về thành phố Nha Trang từ lâu nay người ta thường kháo nhau rằng, có một hiện tượng rất ma quái nhưng không ai giải thích nổi. Đó là việc thỉnh thoảng có “con qủy một giò” xuất hiện một cách bát ngờ! Lần đàu tiên một chiếc xe ghé vào đón, vì thấy người khách lỡ bộ tàn tật và cũng không bao xa nữa xe đã về đến bến nên họ cũng không nỡ lấy tiền. Thế nhưng trong lúc mọi người đang ngủ gà ngủ gật vì đường xa mệt mỏi, xe không ghé lại ở đâu cả mà người thanh niên có cái chân cụt ấy đã tuej nhiên biến mất từ lúc nào!
Việc này xảy ra nhiều lần nên hầu hết các bác tài và lơ xe tại bến đều biết rõ, nhưng cũng là một chuyện lạ khi mà tất cả những chiêc xe khách được người ấy ra hiệu xin đi thì đều sẵn sàng “làm theo mệnh lệnh”, và họ đều quên mất việc thu tiền xe. Cũng không phải họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, có khi họ còn nói thầm rằng sẽ để ý xem cạu ta biến đi ra sao và đi lúc nào, nhưng … tất cả đều thất bại! Cậu ta đến một cách im lặng và lặng thinh biến mất lúc nào không ai hay biết! Mọi người không hiểu cậu ta là ma hay quỉ, nhưng vì hình dạng khiếm khuyết của cậu hợp với chữ quỷ hơn, vì thế đôi khi mọi người cũng muốn đùa một chút nên … “lén gọi” cậu là “con quỉ một giò”, mặc dù cậu rất hiền, không phá phách cũng như không hề nhát ai cả.
Người khách lỡ đường kỳ lạ
Diễm Hồng đang ngồi thả hồn nhớ lại những hình ảnh thân thương của miền que ngoại mà cô vừa về thăm mấy hôm trước. Nơi đó thật yên bình! Bà ngoại cô đã già lắm rồi nhưng vẫn còn minh mẫn, Diễm Hồng không sao quên được khuôn mặt nhăn nheo hiền hòa, ánh mắt trìu mến và đôi bàn tay nhăn nheo của bà bịn rịn siết cahwtj bàn tay đứa cháu gái như không nỡ rời xa:
- Cô ngồi nhích vào một chút cho anh này ngồi với, chỗ còn rộng mà!
Câu nói của anh lơ xe cắt đứt dòng tư tưởng, Diễm Hồng giật mình vội nhích người vào sát thành xe. Một thanh niên vẻ hiền lành với cái chân cụt đến đàu gối nhẹ nhàng ngồi ghé vào băng ghế, anh cất giọng lịch sự:
- Cám ơn cô, tôi là…!
Anh cám ơn rồi tự nhiên giới thiệu tên mình cho cô biết với một giọng thaathj êm và nhẹ như gió thoảng. Diễm Hồng đáp một câu xã giao cho xong, co lại tiếp tục nghĩ đến ngôi nhà than thương của bà ngoại, không để ý gì đến anh thanh niên bên cạnh nữa! Rồi không hiểu sao anh lơ xe xếp chỗ xong là điềm nhiên quay lại phía trên ngồi yên ở nơi dành sẵn cho mình cách đó ba hàng ghế, anh quên hay không muốn thu tiền xe của anh bạn tật nguyền này thì cũng không ai biết. Tới lúc xe gần về đến bến, anh lơ xe bước trở xuống thì anh bạn lúa nãy không còn ngồi bên cạnh cô gái nữa! Biết cô không để ý, liếc tháy ai nấy đều ngủ gà ngủ gật, lơ xe muốn đùa chút cho… đỡ sợ nên vờ hỏi:
- Ủa? Anh bạn ngồi bên cô lúc nãy đâu rồi?
Diễm Hồng vô tư trả lời:
- Anh này mới kỳ à nghen! Làm sao tôi biết được mà anh hỏi chứ! Vừa chợp mắt một chút khi tỉnh dậy thì anh ấy đã đi đâu mất tiêu rồi.
Biết không ai để ý, anh lơ xe phá cô gái:
- Trời ơi ngồi kế bên mà người ta bốc hơi đâu mất mình cũng không hay là sao?
Diễm Hồng đổ quạu:
- Khách của mấy người mấy người giữ, tui đâu ăn nhập gì tới. Hỏi lãng xẹt!
Lơ xe cười giả lả:
- Đùa chút cho vui thôi mà! Giận làm chi cô bé. Anh ấy biến mất rồi…
Anh lơ xe chưa nói hết câu đã bị bác tài nạt:
- Người ta không biết mà giỡn kiểu gì kỳ vậy? Đây không phải là chuyện đùa nghen! Người ta không chọc phá ai thì để yên cho người ta đi, đừng có nói lộn xộn, liệu hồn mày đó!
Sau câu nói của bác tài, một vài người loáng thoáng nghe, họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng đều im lặng, dường như vì không muốn có chuyện lộn xộn như lời bác tài vừa cảnh giác. Riêng Diễm Hồng, vì anh bạn lúc nãy đã ngồi gần bên cô và cũng đã lịch sự cám ơn cô và còn giới thiệu tên cho cô biết nữa nên cô khó có thể quên anh ta được!…
Diễm Hồng ngồi cứng ngắc một chỗ, cảm giác ớn lạnh len qua sống lưng. Bây giờ nhớ lại giọng nói êm như gió thoảng của anh ta, Diễm Hồng chợ rùng mình khi nghĩ rằng “hình như lúc nãy mình cảm thấy một cái gì đó lành lạnh khi anh ấy vừa đến ngồi bên cạnh, nhưng lúc đó đang nhớ ngoại quá nên mình không để ý! nghĩ cũng lạ! Có lẽ bác và anh lơ xe rành chuyện này lắm, nhưng chắc gì bây giờ họ đã dám nhắc tới nữa đâu mà hỏi chứ! Trời ơi! Chẳng lẽ anh bạn ấy là ma? Sao bác tài lại có vẻ nể nang khi nói đến anh ta như vậy? Nếu không là ma thì sao anh ta lại biến đi lúc nào mình cũng không hề hay biết? Ôi! Thật là điên cái đầu! …” Thế là những nghi vấn của Diễm Hồng vẫn không có lời giải đáp và nó cứ lở vởn trong tâm trí cô mãi mà không làm sao quên được. Và… Cái cảm giác ớn lạnh khi ngồi bên một oan hồn đã theo Diễm Hồng về tới nhà!
Kẻ ở người đi
Quốc Thịnh là một chàng trai hiền lành và… bất hạnh! Xuất thân là một trẻ mồ côi, anh được học hành và lớn lên nhờ vào bàn tay chăm sóc và tấm lòng yêu thương trẻ con của các mẹ trong trại trẻ mồ côi. Khi trưởng thành, Quốc Thịnh xin đượcviệc làm, nhưng anh vẫn không quên mảnh đất và những vòng tay yêu thuwong đã ôm ấp che chỏ cho anh lớn lên thành người có ích cho xã hội nên thỉnh thoảng có dịp. Quốc Thịnh vẫn trở về thăm những người mẹ thương yêu của mình.
Quốc Thịnh quen Trà My, cô là một cô gái ngoan hiền, nói năng dịu dàng và làm việc rất chăm chỉ nên dược lòng với tất cả những ai có dịp tiếp xúc cùng cô. Quốc Thịnh và Trà My yêu nhau đã lâu, tình yêu của họ nồng nàn nhưng trong sáng và họ dự định sang năm tới sẽ tổ chức lễ cưới. Ngoài tình yêu từ những rung động đầu đời của trái tim dành cho Quốc Thịnh, Trà My còn yêu Quốc Thịnh với một tình cảm nồng nàn và sâu đậm hơn vì Quốc Thịnh sinh ra là một vì sao xấu. Suốt chặng đường dài của thời thơ ấu, anh chỉ sống nhờ vào tấm lòng bao dung đùm bọc thương yêu của mọi người trong cô nhi viện mà chưa hề có một khái niệm nào về lòng yêu thuuwong của người cha, người mẹ thật sự đã sinh ra mình cũng như không hề biết mặt mũi cha mẹ mình ra sao. Vì thế trong tận cùng con tim, Trà My luôn tự nhủ sẽ sành cho Quốc Thịnh một tình yêu với hết cả tấm lòng để bù đắp cho anh những mất mát mà anh đã phải hứng chịu.
Chỗ trọ chủa Quốc Thịnh không xa nhà Trà My bao nhiêu và hai người chỉ bách bộ khoảng mười năm hai mươi phút là ra tới bờ biển. Chiều chiều họ thường hẹn nhau ra ngắm bãi biển, thả bộ trên bờ cát trắng mịn màng, nghe tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát thầm thì như những lời tình tự. Những hoạch định cho một mái ấm đầy ắp yêu thương trong tương lai được Quốc Thịnh và Trà My vạch ra trong những buổi chiều vàng cùng thả hồn vào tiếng sóng, tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời trước bức tranh sống động của tự nhiên với màu đỏ ửng rực sáng của ráng chiều ánh lên khi vầng dương từ từ khuất dần vào rặng núi phía chân trời.
Dôi tình nhân tay trong tay đếm bước bên nhau trong ánh nắng chiều đã dần tàn… Không gian chuyển sang màu tím buồn… Màu tím hoàng hôn tràn về nâng niu từng bước chân của đôi người trẻ tuổi đang say sưa với những ước vọng trong tương lai. Quốc Thịnh bóp nhẹ đôi bàn tay mềm mại của người yêu”
- Em ạ! Sáng mai anh sẽ trở về thăm lại nơi anh đã sống hết thời thơ ấu của mình. Lâu quá rồi anh cũng rất nhớ các mẹ, nhưng người mẹ đã nuôi dạy anh khôn lớn.
Trà My tự nhiên cảm thấy buồn và không muốn xa Thịnh:
- Sao anh không nói trước để em còn có thể đi với anh? Anh đi một mình em lo lắm.
Quốc Thịnh cười hiền lành:
- Anh đi hoài có gì đâu mà em lo. Anh đã chuẩn bị và xin phép nghỉ rồi. Nếu em muốn, lần sau hai đứa mình cùng về nhé! Nhưng chắc cũng phải cưới xong mới đi được, em chịu không?
Trà My dựa đầu vào vai người yêu mỉm cười:
- Anh quyết định chuyện gì cũng hợp lý hết, sao em lại không chịu? Em hiểu anh mà! Nhưng … ngày mai anh đi bằng gì?
Quốc Thịnh đưa mắt nhìn ra khơi:
- Bằng xe của anh, cũng không xa lắm đâu em!
Nghe Quốc Thịnh nói thế, Trà My lại cảm thấy lo”
- Anh chạy cẩn thận và chậm thôi nhé!
-Ừ. Anh biết rồi.
- Anh đi mau về nghen! Nhớ là em ở nhà trông anh từng ngày đó.
Quốc Thịnh cười không nói gì, anh siết nhẹ vòng tay với những cảm xúc tuyệt vời đang dâng trào!… Không gian thật vắng lặng với những lời tình tứ của ngọn sóng bạc đầu thỉnh thoảng xô về thì thầm bên bờ cát trắng mịn màng!… Tất cả mọi du khách đã trở về chỗ của mình… Đôi tình nhân dìu nhau bước lần về phía con phố thân quen!…
Sau hôn đi biển với Quốc Thịnh, Trà My trông đợi mãi vẫn không thấy Thịnh trở lại và cũng không nghe tin gì về anh nữa, cô buồn vô cung nhưng không biết làm sao.
Những cảm giác sợ hãi đầu tiên
Trọng bước vào quán đã thấy Nam và Quỳnh ngồi đó từ lúc nào:
- Ê! Hai thằng bây làm gì tới sớm vậy?
Nam đưa mắt lườm Trọng để cho bạn trả lời:
- Thằng này nói chuyện lẵng xẹt, nghe vô duyên bà cố luôn. Tụi tao tới sớm hay mày tới trễ nói lại coi!
Trọng không “át giọng” hai thằng bạn được nên giả lả:
- Ừ thì tao tới trễ. Nói chơi một chút mà giận sao?
Không ngờ câu nói đó khiến Quỳnh thêm quạu:
- Giận gì mà giận. Mày biết tụi tao đang muốn khùng đây không? Lẽ ra phải gặp nhau từ sáng sớm chứ không đợi tới bây giờ. Đã hẹn rồi mà làm gì mày tới trễ tới nửa tiếng lận? May mà mày Ok, tưởng thoái thác như mấy lần trước là đem bắn bỏ mày luôn…
Trọng gãi đầu:
- Tụi bây có chuyện gì gấp dữ vậy? Lúc rày tao bận lắm nên không có thời giờ đi chơi với tụi bây. Long nhong hoài ông bà già đòi từ đó, ớn quá! Nghe tụi bây gọi có vẻ khẩn trương, tao sửa soạn đi, nhưng kẹt mắc nói chuyện với nhỏ em.
Sự thật cả tuần nay Trọng cảm thấy ngại đi chơi với hai thằng công tử con nhà giàu này vì sợ xảy ra chuyện không hay như trước nữa, nhưng nếu nói vậy chắc gì không khiến cho hai thàng bạn phẫn nộ?! Thấy Trọng nói… nghe hay quá Nam lên tiếng:
- Mày hay quá hén! Em gái thì chừng nào nói chuyện không được mà mày để tụi tao pahir chờ mày dài cổ ra vậy?
Trọng xuống nước:
- Thôi tụi bây bỏ qua chuyện này đi! Tao biết tụi bay chờ, nhưng con em tao nó mới đi thăm ông bà ngoại với ông bà già tao về, nó kể một chuyện đáng nghi lắm.
Nam hất mặt:
- Chuyện con em mày thì ăn nhậu gì đến tụi tao mà nghi với không nghi?
Trọng có vẻ sùng:
- Có ăn nhậu đến cả đám tao mới nói, chứ không ai thèm…
Quỳnh tỏ ra nóng ruột nạt Nam:
- mày khùng quá Nam! Bộ nó điên sao mà đi nói chuyện bá láp. Thôi, có gì đáng nghi mày kể đại ra đi! Đêm hôm qua tới bây giờ mày biết tao và thằng Nam ra sao không? Hẹn mày tới đây để hỏi xem mày thế nào mà cứ cà rịch cà tang hoài, khó chịu muốn chết!…
- Tao nói thiệt chứ cà rịch cà tang làm gì! Tụi bây nín để tao nói. Lúc nãy tao chuển bị đến chỗ hẹn tụi bây thì…
***
… Diễm Hồng xách túi về tới nhà, thấy chàng trai diện quần Jean áo Pull đàng hoàng và đang mang giày sắp sửa đi, cô vừa mệt mà cũng còn đang bị tung động vì chuyện lúc nãy nên muốn chia sẻ với anh:
- Anh Hai! Bộ anh định đi chơi nữa hả?
- Ừ, con nhỏ này hỏi kỳ quá! Từ chiều giờ chờ mày muốn đứt hơi, bây giờ còn hỏi. Anh mày không đi chơi thì đi đâu chứ? Tao có hẹn với mấy thằng bạn, gần tuần lễ nay không goặ tụi nó rồi.
Diễm Hồng xụ mặt:
- Anh cứ đi chơi tối ngày. Ba nhắn kỳ này mà anh không làm ăn đàng hoàng mà cứ lo đi chơi hoài là ba từ anh đó.
Trọng nghe em nói thế sừng sộ:
- Mày nói với ông già là tao đi chơi hoài vậy hả? Mày không biết là mấy ngày nay tao tu rồi sao?
Diễm Hồng không ngờ anh mình lại biết tu chỉnh như vậy, nhưng cô bực mình Trọng từ lâu rồi nên không nhin được:
- Ủa? Chuyện anh lêu lổng chơi bời không lo làm ăn nghiêm chỉnh thì mấy hồi ba lên đây ba đủ biết rồi cần gì em phải nói. Còn chuyện anh tu hay làm gì nữa thì mấy ngày nay em có ở nhà đâu mà biết. Nhưng thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi! Em có chuyện này đáng sợ lắm, muốn kể cho anh Hai nghe coi sao.
Trọng ngồi xuống trước mặt em:
- Chuyện gì mà đáng sợ, kêt tao nghe coi.
Diễm Hồng kể chuyện gặp người khách lạ trên xe đò rồi kết luận:
- Anh Hai à, theo cái cách nói của bác tài và anh lơ xe thì họ vừa sợ vừa có tình cảm với người hành khách lạ kỳ đó! Riêng em bây giờ nghĩ lại em cảm thấy sờ sợ mà cũng thấy tội nghiệp anh ấy nữa! Nhưng em cũng không biết tại sao anh bạn ấy lại cưa quá giang xe, trong khi nếu là ma thì bạn ấy muốn đi tới đâu mà không được.
Nghe em gái kể xong câu chuyện tự nhiên Trọng cảm thấy chột dạ nên nạt ngang:
- Chắc là người ta có lú do riêng nào đó… Nhưng thôi đi! Tưởng mày kể chuyện gì hay, kể ba cái chuyện ghê thấy bà như vậy cũng bắt tao nghe! Ma quỉ gì ở đâu? Nói xàm hoài! Thôi, ở nhà tao đi một chút nghen!
- Xí! Tưởng nói đặng chia sẻ với người ta, biết vậy nói chi cho mệt.
Diễm Hồng giận dỗi càu nhàu một mình!…
***
Trọng kể chuyện xong uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp, trong lúc Quỳnh và Nam dường như bị rúng động nhiều hơn:
- Sao? hai thằng bây có nghi ngờ chuyện gì không? Tao nghi lắm!
Nam bất chợt lên tiếng:
- Tao biet mày nghĩ gì rồi! Hồi nãy mày không ra sớm nghe tụi tao kể.
Trọng tròn mắt, tự nhiên cà lăm:
- Kể gì?… ủa? Bộ… bộ tụi bây cũng thấy… anh ta hả?
Nam và Quỳnh đang quýnh nhưng tự nhiên thấy Trọng đâm ra nói lắp cũng thấy tức cười, Nam xác nhận:
- Ừa! Tao và thằng Quỳnh mới thấy hồi hôm nay chứ đâu! Đêm qua tao đang ngồi hóng gió trước sân, chẳng biết tại sao lại ngủ gục lúc nào không hay. Tự nhiên tao thấy bóng một người con trai ở đâu lù lù hiện ra, nó lướt tới gần tao mà… trời ơi… Cái đầu nó thì… Máu phọt ra có vòi, còn cái chân bên trái của nó thì… cụt đau mất hết một khúc… thịt da bầy nhầy còn dính lòng thòng… Máu chảy ra đỏ hoét!… Múa linh láng tràn đươi chân tao nhầy nhụa…! Tao sợ qua la lên nhưng cứ ú ớ như có gì chận họng! Rồi cái mặt xanh lè của nó chợ chiến dạng… Hai răng nanh từ từ lòi ra… hai con mắt lồi bự như con mắt quỉ sứ… nó nhe nanh đưa hai bàn tay đầy móng vuốt nhọn hoắt ra, lướt thân hình gớm ghiếc như muốn chụp lấy tao… Tao sợ quá cố hét lên!… Rồi tao giật mình tỉnh dậy không biết sao mình lại đang nằm dưới sân ướt nhepjmaf lại lạnh nữa!… Tao không phải là thằng sợ ma nhưng sao thấy ghê quá!…
Trọng há hỗ mồm không nói được gì, nó nhìn sang Quỳnh như muốn hỏi, Quỳnh tự nhiên nổi khùng:
- Mày nhìn gì? Tao cũng giống như thằng Nam, chỉ có mình mày….
Trọng hết hồn ngắt lời:
- Mình mày cái gì? Đừng nói bậy nghen!… Tao không có… dính dáng gì trong vụ án này à!… mày đừng có nổi khùng như vậy.
Quỳnh sừng sộ:
- Bậy cái gì? Nổi khùng gì? Mày không có dính dáng? Bộ mày không có ở đó với tụi tao sao?… Mày nói vụ án nào hả? Nói tầm bậy tầm bạ liệu hồn mày với tao đó.
Nam thấy tình hình vó vẻ găng nên can:
- Thôi! Hai tụi bây bình tĩnh đi! Đang nói chuyện tự nhiên gây….
Quỳnh vẫn còn bực:
- Ai thèm gây với nó. Nhưng tao tức…
Nam ôn hòa:
- Đâu có ai giống ai đâu! Tức cái gì! Thôi, bỏ qua đi! Nhưng Trọng này! Có một điều tụi tao nghĩ không ra, sao nó lại mất hết một…!
Nam không dám nói hết câu, cả hai thằng ngại ngùng nhìn nhau như đang khiếp sợ…”Quái lạ! hai thằng ông nội này ngày thường “bán trời không mời lôi thiên”, bữa nay còn làm bộ sợ ma nữa chứ!” Nhìn mặt hai thằng bạn tự nhiên Trọng càng thấy bất nhẫn khi nhớ lại điều mình đã vô tình chứng kiến nên quyết định giả bộ… hù cho bõ ghét:
Ủa? Bộ mày thấy anh ta… mất hết một giò sao? Coi cừng không phải anh ta mà là ai khác thì sao?
Không ngờ câu nói của trọng khiến Quỳnh nổi khùng thêm:
- Không phải ai khác là sao? Một mình anh ta tụi tao đã phát điên… Sợ thấy bà cố rồi, mày còn muốn có thêm ai nữa thằng quỉ sứ?
Trọng vờ như không biết hai thằng bạn đang nao núng:
- Thêm ai thì hai đứa bây đi chơi với nhau hoài tụi bây biết, làm sao tao biết được. Nhưng có một điều tao biết mà tụi bây không biết…
Quỳnh không chờ Trọng nói hết câu:
- Biết cái gì mày nói lẹ đi!
Trọng cười như mếu:
- Hôm bữa đó chính tao đã cản mày không nên lượn xe ông già mày mà mày nhất định mượn đi để lấy le với đám con gái nên lúc về uống xong ba cái rượu mày đụng anh ta té bể sọ mà còn cán vô chân anh ta cái rốp. Còn thằng Nam thì nghe lời mày biểu, nó đẩy cái thây anh ta rồi đá xuống đèo. Lúc đó tụi bay biết tao thấy cái gì không?
Nam bực dọc lên tiếng:
- Thấy cái gì nói đi! Mày hỏi vậy sao tụi tao biết?!
Trọng cảm thấy khó khăn lắm khi nói ra điều thương tâm mà mình đã vô tình nhìn thấy, giọng anh chùng xuống:
- Thật kinh khủng và đau thương khi chính mắt tao trông thấy cái chân bầy nhầy của anh bạn xấu số ấy văng rời ra rồi lướt luôn xuống hố… Lúc đó sợ quá nên tao không nói gì hết mà leo lên xe ngồi!… Không tháy tao thằng Quỳnh biểu mày cùng nó khiêng cái xe của anh ấy liệng xuống đèo luôn để tạo hiện trường giả là anh ta lái xe lọt xuống đèo chêt!… Hôm đó tao nghe tụi bây chửi đầy hai lỗ tai mà có dám nói tiếng nào đâu!
- Trời ơi!!!…
Quỳnh và Nam đồng thanh rên rỉ… Trọng biết oan hồn của nạn nhân không hiện về cho mình thấy, chỉ vì mình không cùng hai thằng bạn nhúng tay vào việc làm tàn nhẫn đó mà thôi. Dù sao thì Trọng chỉ là đứa ăn theo hai cậu ấm con nhà giàu ăn chơi bạt mạng vì tuổi trewr ham chơi và không định hướng được tương lai của mình, chứ thực chất Trọng không phải là đứa mất nhân tính như Quỳnh và Nam.
Qua câu chuyện của Quỳnh và Nam, Trọng mới chợt ngộ ra là mình cần phải thay đổi cách sống và cũng cần “chọn bạn mà chơi” như lời ba mẹ Trọng đã dặn dò. Thế nhưng Trọng cũng không hiểu tại sao người thanh niên xấu số ấy lại chọn chiếc xe có cô em Diễm Hồng của mình mà đi quá giang, và còn đến ngồi kế bên em mình? Anh ta muốn điều gì ở Diễm Hồng? Đó là một câu hỏi mà không có lời giải đáp cứ theo Trọng trong suốt những ngày đàu với những cố gắng “quyết tâm thay đổi cách sống” của mình.
Và rồi Trọng không liên lạc với Quỳnh và Nam nữa, anh thay sim điện thoại, hủy bỏ sim cũ và chú tâm đi làm trở lại. Diễm Hồng vừa từ quê về tới nhà, chỉ nghe Trọng nói suông cũng chưa tin lắm, nhưng rồi thấy anh trai thay đổi thật sự thì cũng thấy hơi lạ. Cô cứ thắc mắc “Không biết trong câu chuyện mình kể về người khách lỡ đường tội nghiệp kia có liên qun gì đến mấy người bạn của anh Trọng hay không, mà lần nào mình vô tình nhắc tới mấy người đó và anh bạn kia thì anh Trọng cũng làm như nổi khùng với mình?” Và… thế là lại thêm “một câu hỏi không có lời giải đáp” được hình thành.
Vay mạng trả mạng
Bẵng đi nhiều ngày, đêm đêm cặp bài trùng Quỳnh – Nam không thấy nạn nhân của mình trở về nữ nên cũng tưởng mọi việc đã êm xuôi và “chìm vào quyên lãng”! Rồi… Không biết đầu óc có lú lẫn không mà sao tự nhiên họ quên mất chuyện “con quỉ một giò”! Cả hai đã quen với cái cốt cách ăn chơi “bất cần thân thể” của mình, họ vẫn tiếp tục! Cha mẹ cả hai người đều là những đại gia nên việc nuông chiều con cái, đáp ứng mọi nhu cầu của nó là chuyện bình thường với họ. Họ nghĩ như vậy là đã đủ bổ phận nên không hề quan tâm đến việc con mình sống ra sao? Đi đâu và làm những gì? Xài tiền như thế nào?…
Không thấy Trọng liên lạc, gọi mấy lần kcho Trọng không được, cũng không biết tìm Trọng nơi đâu vì chưa hề hỏi thăm nhà và chỗ làm việc của Trọng nen Quỳnh và Nam quên khuấy đi thằng bạn vì mải lao vào những việc ăn chơi xả láng.
Và không biết “ma xui quỉ giục” gì mà một hôm Quỳnh bỗng nổi hứng mượn xe ông bô rủ Nam trở lại nơi mình đã cùng hai thằng bạn đi chơi hôm trước. nam cũng vui vẻ hưởng ứng, làm như vô tư không nhớ gì đến những chuyện đã từng xảy ra. Lượt đi không có điều gì bất trắc, cả hai an toàn đến nơi và lao vào cuộc chơi cách hứng thú. Lượt về thì chiều đã xuống, ngỡ rằng sẽ êm xuôi vì cả hai vẫn tỉnh táo dù đã có chút rượu. Quỳnh bình thản lái xe, Nam ngồi bên Quỳnh và cả hai đang phấn khởi dư âm của cuộc vui còn sót lại. Nam cười nói với Quỳnh trong lúc xe đang bon bon leo lên đường dốc ngọn đèo:
- Ê Quỳnh! Bữa nay sao tao thấy con Minh hà đẹp lạ lùng, mầy có thấy vậy không?
Quỳnh bĩu môi:
- Xí! Đẹp cái con khỉ! Tại mày mê nó nên thấy vậy, nó cũng thường thôi chứ đẹp gì mà lạ lùng dữ vậy? Thằng này nói quá lố!
Nam cụt hứng vì bị bạn chê, nhưng cũng muốn trả đũa:
- E! Mày chê con Minh Hà, vậy chứ con Kim Ngân của mày đẹp lắm hả?
Quỳnh chưa kịp trả lời thì đột nhiên Nam la lên báo động cho Quỳnh vì chợt phát hiện có một bóng trắng xóa đang chờn vờn dưới đường:
- Trời ơi! Quỳnh! Coi chừng! Có người, tránh mau!…
Quỳnh vừa nghe Nam la thì cũng vừa nhìn thấy cái bóng trắng lơ lửng trước đầu xe, anh vội lách sang trái… Cái bóng mất hút!… Quỳnh mới kịp lách trở lại lề bên phải thì… Bóng người mặc đồ trắng lại hiện ra dưới đường ngay trước đầu xe!… Ré…ét…ét…ét… anh hết hồn thắng gấp xe lại thì bóng trắng chợt ập vào kính xe rồi… biến mất! May mà hôm nay đường đèo không có bóng dáng một chiếc xe nào, nếu không thì tai nạn đã xảy ra!… Quỳnh gục đâu vào vô lăng thư giãn sau những giây phút căng trẳng trong khi Nam rên rỉ vì chợt nhớ lại:
- Trời ơi! Sao lại như vậy hở trời?!… Mầy nhớ gì không hả Quỳnh?…
Quỳnh im lặng trước cau hỏi của Nam. Phút thư giãn qua đi, Quỳnh lại rồ máy, xe bắt đầu lăn bánh. Quỳnh căng mắt với ý định nhìn cho kỹ để có thể đối phó kịp thời. bây giờ Quỳnh mới uể oải đáp lại câu hỏi của Nam:
- Nhớ!… Tưởng êm rồi nhưng không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện…
Bản chất du côn choẹt trỗi dậy, cộng thêm với lượng rượu đang ngám dần trong người, Quỳnh nổi khùng chửi thề rồi buông một câu không lường trước hậu quả:
- ĐM… Chẳng qua cũng tại tai nạn giao thông thôi chứ tao đâu cố ý mà nó thù tao dữ vậy? Số nó chết thì… sống sao nổi chứ! Gặp nó xui thấy mẹ tao còn chưa nói…
Đang lải nhải, Quỳnh chợt nghe Nam la lên thất thanh:
- Ý!…Ý!… Tránh… tránh qua mau!… Tránh qua! Quỳnh!… Bên phải!… Bên trái!… Bên phải kia!… Nhanh lên!… trời ơi!… Á… Á… Á…. Á… !!!….
Sau những lời báo động tránh qua tránh lại vì cái bóng người mặc toàn trắng cứ lởn vởn trước đường ngay đầu xe nhưng… lẽ ra khi đã nhận định rõ cái bóng là ai thì với bản chất bạt mạng, Quỳnh sẽ không ngần ngại tông thẳng vào rồi ra sao thì ra. Đằng này, không hiểu sao Quỳnh lại trỏ nên lúng túng và run sợ đến độ mất hêt bình tĩnh, không dám tông đại vào mà cứ lách qua lách lại để tránh thì… tiếp theo là tiếng la thất thanh của cả hai… Cùng lúc nguyên chiếc xe bóng lượn đang trớn cũng bay vèo cái xuống lòng vực! Và “huyền thoại con quỉ một giò” ở đoạn đường đèo của đám người qua lại trên những chuyến xe khách đã được kết thúc!…
hoàng hôn chìm dần… bóng tối âm u đang tràn về!… Khung cảnh trở nên ghê rợn với những lùm cây ẩn hiện lung lay như bóng những con ma lắc lư… lắc lư trong màn đêm dày đặc!… Không gian im vắng đến rợn người!… Văng vẳng đâu đây chỉ có tiếng gió hú từ lòng vực sâu… Từng cơn gió rít lên len qua vách đa… âm u rờn rợn nghe như tiếng ma kêu quỉ hờn trong đêm khuya thanh vắng!… Thỉnh thoảng có một chiếc xe chiếu đèn pha sáng loáng chạy qua… Bỏ lại sau lưng màn sương trắng mờ ảo lung linh tan dần trên triền dốc lạnh tanh!…
Cuộc viếng thăm bất ngờ
Hai hôm sau nhằm một ngày cuối tuần, buổi sáng Diễm Hồng vừa đi chợ về đang lui cui trong bếp soạn bữa cơm trưa cho hai anh em thì nghe tiếng anh trai gọi:
- Hồng ơi! Mở cửa cho anh mau lên!
Diễm Hồng lật đạt chạy ra. Cửa vừa mở, trọng như một bóng ma xẹt nhanh vào nhà khiến Hồng hết cả hồn vía:
- Anh Hai làm em hết hồn!
Trọng không để ý lời em, anh buông người xuống chiếc xa-lông hối hả gọi:
- Em khóa cửa lẹ, vào đây anh cho xem cái này!
Hồng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng làm theo lời anh. Trọng chìa tờ báo truwocs mặt em gái cái giọng run run:
- Em xem này! Báo đưa tin một chiếc xe con lọt đèo… Trong xe có hai thanh nien đã chết. Qua tờ giấy tùy thân họ đã biết rõ tên tuổi…
Diễm Hồng không chờ anh nói dứt câu:
- Trời ơi! Chuyện thiên hạ mà anh làm em hết hồn! họ thì có dính dáng gì tới anh em mình đâu chứ! Thôi, em không rảnh, em đi nấu cơm à nghen!
Trọng vội vàng đưa tay ngăn em:
- Khoan! ngồi lại nghe anh nói đã! hai thằng lái xe lọt đèo là hai thằng bạn anh, em chưa bao giờ biết tụi nó đâu. Hú hồn cho anh là lần trước anh theo tụi nó đi chơi nhưng không làm chuyện ác đức bậy bạ. Sau bữa đi uống cà phê với tụi nó, anh đã lánh mặt, nghỉ chơi với tụi nó rồi, nếu không chắc anh cũng bị… chết chùm luôn!…
Diễm Hồng xanh mặt:
- Trời ơi! Anh nói gì nghe ghê vậy?
- Ừ, ghê nhưng đó lại là chuyện có thật, để anh kể cho em nghe…
Trọng bùi ngùi kể hết cho em gái nghe rồi hỏi:
- Em có nhớ mấy hôm trước em có kể về vụ người khách lỡ đường kỳ lạ ngồi kế bên em trên chuyến xe đò không?
Diễm Hồng gật nhẹ đầu không nói, Trọng nhìn em nói tiếp:
- Anh ấy chính là nạn nhân của hai thằng bạn anh. Lúc tụi nó tỉnh bơ hất văng cái xác anh ấy xuống vực, anh bất nhẫn vô cùng nhưng… anh không dám nói gì! Sợ quá anh mở cửa xe leo lên ngồi một đống mà muốn ói dễ sợ. Thấy hai đứa khiêng chiếc xe máy của anh ấy liệng xuống đèo luôn, anh vẫn cứ ngồi im như thế và… nín thở! Anh lặng thinh chịu trận mặc cho hai đứa nó muốn chủi ra sao thì chửi. Mấy ngày sau anh sợ quá nên cứ thối thoát không di chơi với tụi nó nữa. Sau đó anh nhận lời gặp tụi nó uống cà phê vì nghe đâu nó nói sẽ kể cho anh nghe chuyện gì đó quan trọng lắm. Anh chuẩn bị đi thì em về kể anh nghe chuyện em gặp trên xe đò, em nhớ không?
Diễm Hồng chưa kịp trả lời anh trai thì chợt… “Cộc! Cộc! Cộc!” có tiếng gõ cửa thật gấp rút! Diễm Hồng bước ra… trước mắt cô là một người con gái rất dễ thương có đôi mắt thật buồn mà dường như là … quen quen! Người con gái tròn mắt nhìn Diễm Hồng rồi bất ngờ la lên:
- Trời ơi!… Diễm HỒng!… Đúng Diễm Hồn rồi!
Cô ôm chầm lấy bạn sau phts nhận diện, Diễm Hồng cũng vừa chợt nhớ:
- Trà My!… Trà My đây phải không?
Trà My không nén được cảm xúc:
- Đúng rồi! Trà My đây Hồng ơi!…
Đôi bạn xa nhau từ những năm cấp ba lâu ngày gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Diễm Hồng và Trọng chưa hết ngạc nhiên vì cuộc hội ngộ bất ngờ này thì chợt Trà My bật khóc nức nở trên vai Diễm Hồng khiến hai người chẳng hiểu mô tê gì cả. Siết chặt vòng tay rồi vỗ nhẹ lên lưng bạn, Diễm Hồng nhẹ nhàng:
- Lâu lắm rồi hai đứa mất lien lạc, nhưng sao hôm nay tự nhiên Trà My biết nhà mình mà đến vậy?
Trà My nghe bạn hỏi càng mủi lòng khó to hơn. Trọng đưa chiếc khăn tay cho Trà My mà linh cảm có gì đó liên quan đến người đã chết:
- Em bình tĩnh nói cho anh và Diễm Hồng nge, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?
Trà My nghẹn ngào:
- Em mất hết hy vọng rồi anh Trọng ơi! Em và Quốc Thịnh dự định sẽ cưới nhau, nhưng anh ấy đi thăm các mẹ trong viện mồ côi rồi không thấy trở lại nữa!…
Không nén được cảm xúc, Trà My lại khóc to hơn. Trọng xót xa trước nỗi đau của cô bạn em gái mình:
- Rồi sau đó thế nào? Em cố gắng kể cho anh và Diễm Hồng nghe, xem hai anh em anh có giúp được gì không?
Trà My tuyệt vọng kể trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Đêm qua em nằm mơ thấy Quốc Thịnh, anh ấy bảo em hãy đến địa chỉ này sẽ rõ hết mọi chuyện về anh ấy.
Trọng ngạc nhiên không tin vào tai mình:
- Anh ấy nói địa chỉ nhà anh cho em nghe sao?
- Đúng vậy anh ạ. Rồi em nhơ mình có hỏi “sao lâu quá anh không về?…” thì lúc đó Quóc Thịnh mới nói rõ rằng anh ấy chết rồi!… Em thấy mình khóc! Thấy em khóc, anh ấy an ủi em mấy câu rồi biến mất tiêu!… Em giật mình tỉnh giấc! Đau đớn kiến em gần như ngã quị, nhưng em phải cố ggawngs gượng dậy! Em ghi lại địa chỉ vì sợ sẽ quên mất và vội tìm đến, không ngờ lại gặp anh và Diễm Hồng ở đây!…
Trà My nấc lên… Diễm Hồng mủi lòng trước nỗi đau của bạn, nước mắt Diễm Hồng lăn dài trên đôi má hồng hào xinh đẹp, cô không nén được cảm xúc đang dâng trào khi chợt nhớ ra cái tên Quốc Thịnh mà Trà My vừa nhắc tới:
- Trời ơi! Anh Trọng ơi! Bây giờ em mới hiểu tại sao “người khách lỡ đường kỳ lạ” đó lại chọn ngồi ghế kế bên em và còn giới thiệu tên của anh ấy cho em biết. Trời ơi! Trà My ơi! Sao bạn và anh Quốc Thịnh lại có thể khổ đến thế này chứ?!…
Hết.
Xem tiếp:Quỷ một giò