BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2
Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014 - Unknown
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần 1
Chapter 2: NƯỚC MẮT TÌNH NHÂN
Thời gian trôi đi bào mòn tất cả….hạnh phúc….niềm đau…..bào mòn cả con người…..chỉ còn nỗi nhớ là ở lại………
Năm năm sau…
- Thưa bố mẹ con đi học!
- Uh! Nhớ về sớm ăn cơm!
Tôi đến trường với chiếc Sirius màu trắng được ba mua cho chúc mừng việc tôi đậu Đại học. Bây giờ, tôi đã là một sinh viên năm cuối trường Kinh tế. Một trong những ngôi trường “hot” nhất tỉnh này.
- Ylen! – đó là cái tên quen thuộc của tôi mà chỉ có duy nhất một người gọi.
- Mới sáng sớm mà đã la ỏm lên rôi! – tôi vòng tay ra vẻ bề trên khi bắt gặp Quốc Hy đừng trước mặt mình trong khuôn viên. Quốc Hy cũng học ở đây, cùng trường với tôi, chỉ là sau tôi một khóa thôi. Bây giờ cậu nhóc đã đẹp trai hơn trước rất nhiều, cũng chững chạc hơn và đã tự lập được.
- Hôm nay đi sớm thế? Ăn sáng chưa? Tôi mời đi ăn!
- Tất nhiên là chưa! Để dành bụng chờ cậu đãi chứ đâu! – tôi cười.
- Vậy thì đi thôi!
Cậu nhóc khoác vai tôi, nhưng tôi đã hất ra. Từ lâu tôi đã không quen bị người khác khoác vai mình.
- Hình như hôm nay là ngày Ken về nước!
- Uh! Mà anh ấy cứ bay qua bay về như cơm bữa. Có gì mà lạ đâu!
- Có nên ra đón không nhỉ?
- Cậu khùng tôi cũng vừa vừa thôi! Anh ấy mới đi được có một tuần, giờ về nước thì cần gì mà đón.
- Ylen nói cũng đúng! Mà này! Nghe nói Ylen đã xin được việc làm tại ICall à?
- Uh! Nhưng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng thôi!
- Tôi cũng muốn đi làm thêm ngoài giờ như thế!
- Thôi đi! Lo mà học để gánh vác cái công ty giải trí to đùng của ba cậu kia kìa! Đừng có sinh tật nữa!
- Nhưng tôi muốn làm quen với môi trường làm việc! chứ học thôi cũng chả có ích lợi là bao!
- Thôi! Đừng nói nhiều nữa! Ăn đi!
Tan học.
Tôi dắt xe ra cổng chuẩn bị về. Đột nhiên tôi nhìn thấy Phong Ken đang đứng ở cửa xe ô tô vẫy tôi. Tôi mỉm cười tiến lại…
- Anh về rồi à? Em cứ tưởng là chiều mới đáp máy bay chứ!
- Tại bên đó chán quá! Công việc cùng làm xong rồi! Về sớm cho khỏe.
- Làm giám đốc coi bộ bận rộn nhỉ? Nhìn anh ai mà tin chỉ mới 23 tuổi chứ!
- Thì vì vậy mới không có ai thèm để mắt tới! Vẫn cô đơn lẻ loi đây nè!
- Lại cái giọng điệu đó. Tại anh kén chọn quá nên thế thôi! em cũng nhìn thấy hàng tá cô ngày nào cũng gởi hoa gởi quà rồi gọi điện mà có thấy anh đoái hoài gì đâu!
- Ối dào! Đó toàn là mê gia tài của anh chứ có thích anh đâu!
- Ai bảo thế! Nguyên nhân đầu tiên là vì anh đẹp trai, sau đó mới đến tiền của anh chứ!
Tôi nói xong thì cả hai cùng cười.
Phong Ken bây giờ đã là chủ của một công ty chứng khoán lớn. Ba anh ấy đã quá yếu không đủ sức chèo chống công ty nên đã giao lại hết cho Ken. Kể cũng tội nghiệp, còn trẻ mà đã chịu một gánh nặng lớn trên vai.
Năm năm trời trôi qua, vết thương lòng do sự ra đi của Thoại chưa bao giờ nguôi ngoai trong tim tôi. Nhưng tôi đã cố gắng chôn dấu tôi đi để sống tiếp vì gia đình và vì chính cuộc đời mình. Ngoài bố mẹ và chị hai, tôi luôn nhận được sự quan tâm và yêu thương của cả Ken và Quốc Hy, cả hai đối với tôi như người anh trai và em trai thân thiết. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được như vậy. Tôi cũng khóa chặt trái tim mình để chỉ lưu giữ hình bóng của Thoại. Tôi nghĩ rằng có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không rung động trước một ai nữa. Một lần đã quá đủ với tôi.
Ngày mai là ngày đầu tiên tôi đi làm. Công ty của tôi kinh doanh về lĩnh vực điện thoại di động, là một chi nhánh ở Việt Nam của tổng công ty mẹ bên Nhật có trụ sở toàn Châu Á. Với học lực không tồi và kết quả thực tập khá tốt nên tôi được nhận vào làm ở một bộ phận quan trọng là giao dịch với khách hàng. Cụ thể là kí kết hợp đồng và giải quyết các vấn đề liên quan đến khách hàng. Và cũng vì lí do đó nên bộ phận của tôi trực thuộc sự quản lí trực tiếp của Giám đốc.
Chiều nay tôi được Ken tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng tôi vừa tốt nghiệp và kiếm được việc làm, có cả Quốc Hy, Senil và tất nhiên là không thể thiếu Nam.
- Tôi muốn báo với mọi người một tin quan trọng! – Nam nghiêm nghị, cậu ta bây giờ đã chững chạc hơn rất nhiều, không biết có phải vì Senil hay không mà từ một chàng trai hiền lành Nam biến thành một người mạnh mẽ, quyết đoán và đôi lúc hơi “dữ” một chút, nhưng vì vậy mới trấn áp được cái chất nam nhi trong người của Senil.
- Chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy? – chúng tôi đồng thanh hỏi.
- Thôi! Anh đừng nói nữa! – Senil nhăn mặt hất hất tay Nam
- Em ngồi yên cái coi! Có gì mà phải ngượng ngùng thế chứ!
- Hai người này mệt à! Giờ có nói hay không đây!
- Có chứ! Chuyện là…Tuần sau chúng tôi sẽ làm đám cưới! – Nam nói lớn, Senil ôm mặt (có lẽ xấu hổ quá)
- Cái gì???? – tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.
- Đó là vì bố của Senil muốn thế! Cô ấy là con một, bố cô ấy cũng đến tuổi vì thế muốn cưới sớm để có người cùng Senil cai quản cơ nghiệp. Chúng tôi cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi!
- Ơ! Chuyện này….nhưng có phải quá sớm không??? – tôi è dè.
- Thì mình cũng nghĩ thế! Nhưng bố cương quyết lắm! Cả bên nhà Nam cũng đồng ý nữa! – Senil thở dài.
.
- Sao em có vẻ chán nản thế? Chẳng nhẽ không thích sống với anh à? Yêu nhau lâu quá nên giờ em chán anh rồi phải không? Đúng là…. – Nam bực mình.
- Em không có ý đó! Nhưng anh không thấy sớm à? Làm gì mà quát mắng người ta thế! Bố em còn chưa bao giờ dám la em một câu. Anh quá đáng nó vừa chứ? – Senil cũng gân cổ cãi lại, chúng tôi nhìn nhau vừa cười vừa lắc đầu.
- Bố em là bố em, anh là anh! Cũng vì bố em chiều em quá nên em mới nam không ra nam nữ không ra nữ, may mà có anh uốn nắn lại đó. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Em nghe chưa?
- Anh! Anh quá đáng lắm! – Bây giờ thì Senil chẳng khác nào một cô gái với đầy đủ cái gọi là “nữ tính và nữ quyền”, năm năm yêu Nam đã khiến cho nó lột xác hoàn toàn.
- Quá đáng hay không thì tùy em nghĩ! Nhưng bây giờ anh chỉ hỏi em một câu! Có muốn lấy anh không?
- …
- Trả lời đi chứ! nếu không muốn thì anh cũng không ép, chúng ta chia tay đường ai nấy đi, nếu muốn thì yên vị mà chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng. Sao? Muốn hay không?
- Hix….muốn! – Senil cúi mặt.
- Có thế chứ!
Cả tôi, Quốc Hy và Ken đều cười ồ lên. Cặp đôi này từ khi bắt đầu đã kì cục rồi, đến bây giờ cũng vậy.
Có nằm mơ tôi cũng không ngờ Senil sẽ là người lên xe hoa trước tôi…
Nhưng có lẽ cả đời này tôi cũng không có được cái hạnh phúc đó…
Buổi tiệc diễn ra trong không khí ấm áp. Có lẽ họ biết được những đau khổ mà tôi phải chịu đựng khi mất đi Trần Thoại nên ai cũng luôn dành cho tôi một sự quan tâm đặc biệt, nhất là họ cố gắng không đụng chạm vào nỗi đau lớn của tôi.
- Vài bữa Di sẽ làm phù dâu cho Senil chứ? – Nam cười.
- Tôi ấy à??? Như thế có được không? – tôi thắc mắc
- Có gì mà được với không được chứ! Mình chỉ muốn cậu làm phù dâu cho minh thôi à!
- Nhưng ai sẽ là phù rể nhỉ? – Nam nhìn sang Ken và Quốc Hy.
- Chúng tôi??? – cả hai đồng thanh.
- Chứ còn ai vào đây nữa!
Thế là mọi người lại cười. Có những người bạn như vậy tôi cũng thấy được an ủi phần nào.
Sáng mai.
Vì Quốc Hy có môn thi trong sáng nay nên cậu ta không tới đưa tôi đi làm được. Và nhiệm vụ đó được giao cho Phong Ken. Mặc dù tôi đã nói là không cần phải như thế và tôi có thể tự đi một mình nhưng hai người đó nhất quyết không chịu.
Tôi diện một bộ cánh công sở không đến nỗi nào với đôi giày cao gót màu nâu mà chị Diên mua tặng. Nhưng việc đi giày cao năm phân quả là một khó khăn đối với tôi.
Ken chở tôi đến công ty. Đó là một tòa cao ốc nằm giữa trung tâm thành phố. Ken đưa xe vào đại sảnh của tòa nhà. Chiếc ô tô dừng lại, Ken nhanh chóng mở cửa cho tôi. Nhưng với cái tính hậu đậu bẩm sinh thì tất nhiên tôi sẽ không suôn sẻ mà bước ra: đầu tôi đụng cái cốp vào thành cửa xe ô tô. Ken lắc đầu rồi đỡ tôi ra ngoài.
- Em run lắm à?
- Không! Nhưng cũng không thể nói là bình thường được!
- Tại em cứng đầu quá! Công ty anh cũng cần những người có thực lực như em mà em không chịu! Cứ đòi làm ở đây!
Tôi không nói gì, chỉ cười. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi nhờ quen biết mà được nhận vào làm. Tôi muốn tự đứng bằng đôi chân của mình.
Bỗng dưng Ken ôm tôi…
- Em đã lớn rồi!
- Anh cũng thế thôi! – tôi cười
- Cố lên nhé! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
- Cám ơn anh! – Ken luôn biết quan tâm tôi mỗi khi tôi cần.
Ken vào xe, cánh cửa ô tô dần dần đóng lại, cậu ta nhìn sang vẫy vẫy tay chào tôi và nở một nụ cười, tôi mỉm cười chào lại. Thật là hạnh phúc!
Bước vào công ty với đôi mắt ngỡ ngàng. Tôi là nhân viên mới đến, nhìn cái gì cũng lạ lẫm. Nơi này có mọt không gian làm việc cực kì đạt tiêu chuẩn, nhìn ai cũng tất bật và nghiêm túc. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần. Cánh cửa thang máy mở ra, tôi lặng lẽ bước vào. Dường như không ai để ý đến sự có mặt của tôi, người nào cũng chăm chăm đôi mắt như đang suy tư điều gì.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi mặc váy ra ngoài. Công việc của một nhân viên bắt buộc tôi phải ăn mặc như vậy: một bộ vest công sở và một đôi giày cao gót. Đó đều là những thứ sẽ gây khó khăn trong việc đi lại cho tôi.
Tôi tiến vào phòng làm việc để gặp gỡ quản lý. Hình như tôi là nhân viên mới duy nhất trong bộ phận này. Sự xuất hiện của tôi khiến cho cả phòng làm việc dừng lại. Ai cũng nhìn tôi như một sinh vật lạ.
- Chào mọi người! Em tên là La Tường Di! Em là nhân viên mới của công ty được phân công làm việc ở bộ phận này. Mong mọi người chỉ bảo thêm! – tôi cúi đầu chào rồi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể mặc dù trong lòng đang cực kì hồi hộp.
- Chào em! Chúc mừng em đã trở thành thành viên của bộ phận.
Một người đàn ông tầm ba mươi ăn mặc ra dáng nhân viên công sở tiến lại mỉm cười và vỗ vai tôi. Thì ra là trưởng bộ phận. Ông này hình như tên là Long.
Những người còn lại trong phòng sau một hồi im lặng bỗng đồng loạt phổ tay chào mừng tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã được chấp nhận.
- Thì ra đây là nhân viên xuất sắc mới được tuyển vào, nghe danh đã lâu giờ mới được diện kiến! – một cô ngồi bàn bên trái cất tiếng.
Tôi chỉ cười đáp lễ chứ không dám nói năng gì.
Tôi được trưởng phòng chỉ chỗ ngồi làm việc. Không biết sẽ là xui xẻo hay may mắn khi tôi được bố trí ngồi ngay trược mặt phòng giám đốc (như đã nói với các bạn là bộ phận của tôi thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của giám đốc).
.
Đang làm quen với công việc, tôi nghe thấy mấy chị nhân viên trong phòng ồ lên và có “hơi hướng” nổi loạn. Hình như là giám đốc xuất hiện. Tôi đứng dậy nhìn nhưng không thấy được rõ, chợt trưởng phòng chạy đến nói với tôi:
- Mau! Tới để ra mắt giám đốc mau!
Tôi lật đật chạy ra. Vừa bước đến gần tôi vừa nhìn thấy cái đầu tóc ngắn đen nhánh với một dáng người cao đang đứng ở đó. Phải! Đó là giám đốc của tôi!.
Tôi đứng ở hàng cuối. Có lẽ đây là ngày đầu tiên giám đốc nhận quản lý bộ phận của tôi nên mới có màn chào hỏi này.
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn giám đốc vì tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi vốn không phải đứa nhát gan nhưng đây là lần đầu tiên làm việc, tôi không thể bình tĩnh được.
- Chào mọi người! Tôi là Denky Cold! Giám đốc điều hành chi nhánh ICall tại Việt Nam! Rất hân hạnh được làm quen với mọi người!
Cái tên kì lạ khiến mọi người xì xầm. Nhưng đối với tôi cái tên đó không đáng chú ý bằng giọng nói. Đây là giọng nói đã từ lâu rồi tôi không còn nghe thấy! Một giọng nói đã trở thành ám ảnh trong lòng tôi! Tôi sửng sờ ngước mặt lên nhìn….
- Thoại…….! – tôi thốt lên, đôi mắt tròn đen láy hướng thẳng về phía có giọng nói ấy.
Mặt tôi biến sắc, đôi mắt tối lại. Không thể nào như vậy được! Tôi ngỡ ngàng đến thắt lòng! Gương mặt giám đốc nhìn tôi. Vẫn đôi mắt ấy, vẫn khuôn mặt ấy!!! Không! Không thể nào! Tôi hoảng loạng.
- Di! Em làm sao thế? – trường phòng hỏi nhỏ tôi khi thấy thái độ bất bình thường của tôi.
- Đây là nhân viên mới của công ty phải không? – giọng nói ấy một lần nữa lại cất lên như chém vào tim tôi những nhát dao đau đớn. Nối đau năm năm trời tôi chôn dấu giờ lại rỉ máu! Đôi mắt tôi nhìn sâu vào con người đứng trước mặt mình. Cái con người kì lạ mà tôi ngỡ rằng chính là hình bóng của Trần Thoại yêu dấu ngày xưa trở về.
- Tôi xin lỗi! – tôi cố kìm nén hết sức để khóc òa khóc rồi ôm mặt chạy đi.
Tôi chạy ra sân sau của công ty và ngồi xuống trên thành đá hai bên bồn hoa. Tôi khóc. Năm năm trước tôi cũng khóc như vậy trước cái chết của Thoại. Bây giờ nỗi đau lại trở về! Tôi những tưởng mình đã chai sạn trước tất cả, sẽ không khóc, sẽ không đau khổ thêm lần nữa nhưng….Tôi khóc to hơn. Đã bao đêm tôi mơ thấy Trần Thoại trở về nhưng cũng không đau đớn bằng lúc này, khi mà cái hình bóng đó hiện diện ngay trước mắt tôi. Quá bất ngờ và nghiệt ngã. Sao có thể có người giống đến như thế được chứ???? Tôi không thể hiểu…
Tôi trở về phòng làm việc trong trạng thái cực kì tồi tệ. Giờ đây tôi không còn tinh thần làm việc nữa, tôi muốn vào để xin trưởng phòng nghỉ ngày hôm nay.
- Di! Bị trúng gió à? Mặt em trông ghê lắm đó! – chị ngồi bên cạnh hỏi.
- Không sao! Em chỉ hơi mệt trong người!
- Giám đốc mình đẹp trai quá xá luôn! Tao thật không ngờ công ty có vị sếp đẹp hoành tráng như vậy đấy!
- Trời ơi! Cái khuôn mặt quá ư hoàn hảo, lại cao ráo nữa chứ! Trên một mét tám chứ có ít đâu!
- Nghe đâu là con trai của tổng giám đốc đó! Trước sau gì cái gia sản kếch xù này cũng thuộc về giám đốc. Chao ôi! Ai mà làm vợ giám đốc thì quả là tu bảy kiếp mới được!
Đó là những gì tôi nghe được từ lời bàn tán của mấy chị trong phòng. Tai tôi ù đặc. Tôi nhìn vào trong phòng giám đốc qua cái cửa kính trong veo. Anh ta đang ngồi cúi mặt chống tay lên đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Nước mắt tôi lại ứa ra. Không biết trưởng phòng đi đâu rồi. Tôi không thể ở đây thêm nữa…
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng phòng về, tôi đành xách cặp đứng dậy rồi nhờ mấy chị trong phòng xin phép thay mình.
Tôi bắt taxi về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Những tưởng nỗi đau đã nguôi ngoai nhưng sự xuất hiện của Cold đã khiến tôi cảm nhận được rằng vết thương ngày xưa vẫn còn sâu lắm!
- Di! Sao đi làm về sớm thế?
- Chị tới chơi à? Em hơi mệt, em lên phòng đây!
Chị Diên nhìn tôi nhưng cũng im lặng. Từ khi chứng kiến nỗi đau khổ của đứa em gái khi bạn trai ra đi thì chị ấy đã hiểu ra thêm nhiều điều. Là rằng nỗi đau của bản thân không phải là nỗi đau duy nhất, và cũng không phải chỉ có bản thân mình mới là người phải chịu đựng đau thương.
Hai năm trước chị Diên đã kết hôn với anh Vũ. Cuối cùng thì chị ấy cũng chấp nhận chọn anh Vũ làm bến đỗ cuối cùng của cuộc đời. Nhóc Bin giờ đã mười một tuổi, không mập ú như trước nhưng vẫn dễ thương, anh Vũ yêu Bin như con. Tôi cũng hạnh phúc thay cho chị. Ai mà ngờ rằng cuối cùng người phải chịu nỗi đau và chôn mình trong nỗi đau tình cảm lại là tôi chứ không phải là chị Diên. Biết bao giờ tôi mới thoát khỏi thì bản thân tôi cũng không biết được nữa.
Tôi lên phòng và nằm xuống giường. Mắt tôi ngước sang phía bàn học, nơi có chiếc huy hiệu ngày xưa mà Thoại tặng, tôi tự an ủi mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là rằng Thoại đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, nhưng nước mắt vẫn chảy…
Tối đến, tôi nhận được tin nhắn của Ken, của Quốc Hy, Nam và Senil. Tất cả đều hỏi xem tôi đi làm ngày đầu tiên như thế nào rồi động viên tôi. Tôi thở dài rồi ngủ thiếp đi trong nỗi buồn vô hạn.
Tôi thức giấc khi tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống mắt tôi. Cả đêm hôm qua tôi đã cố trấn an mình và nghĩ ra cách để có thể bình tĩnh trước mặt giám đốc.
Sau khi ăn sáng và thay áo quần, tôi lái xe đến công ty. Gương mặt được phớt thêm chút phấn cũng không che được nỗi buồn và sự phờ phạc trên nét mặt tôi lúc này.
Tôi bước vào phòng, chào hỏi mọi người rồi trở về chỗ ngồi. Tôi không dám nhìn về phía phòng giám đốc. Tôi đang cố tạo cho mình một bản lĩnh để vượt qua.
Giám đốc đến…
La Tường Di! Cô vào phòng tôi ngay lập tức!
Tôi sửng sờ khi nghe giám đốc gọi tên mình.
- Xui cho em rồi! – mấy chị xung quanh nhìn tôi với vẻ cảm thông.
Tôi đứng dậy. Có tránh cũng không tránh được cả đời, cứ đối diện là hơn. Tôi tự nhủ như thế rồi thu hết can đảm bước vào.
Tôi gõ cửa.
- Vào đi!
- Giám đốc gọi tôi có việc gì ạ? – tôi hỏi, mặt vẫn cúi gầm xuống.
.
- Cô tiến lại gần đây!
Tôi không nhúc nhích.
- Tôi bảo cô tiến lại gần đây! – anh ta la lớn.
Tôi giật mình và tiến từng bước.
- Cô là nhân viên hay là giám đốc mà muốn lúc nào thì về lúc đó hả? – anh ta đập bàn quát lớn.
Tôi ngẩng mặt lên. Nhưng không phải vì sợ mà là bất ngờ vì thái độ. Ngay cả cách bộc lộ sự giận dữ cũng giống Thoại. Tôi ngơ người.
- Tôi nói mà cô coi như không chút giá trị nào ư? Sao lại đứng ngây người ra thế hả?
- Xin lỗi giám đốc! tôi không cố ý! Chỉ là… – tôi giật mình và bắt đầu hối lỗi.
- Cô không cần phải giải thích gì nhiều! Lương tháng này của cô sẽ bị trừ 50%! Cô về chỗ làm việc đi! – giám đốc phán một cách lạnh lùng.
Tôi thoáng bất ngờ nhưng cũng không phản ứng gì. Tôi không thiết tha với lương bổng. Trong hoàn cảnh như thế này lại càng không. Tôi lẳng lặng rời phòng giám đốc và về chỗ ngồi.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt xót xa. Mới vào công ty chưa đầy hai ngày mà đã có chuyện với giám đốc. Tôi đúng là không may.
- Em không sao chứ? Lần sau đừng làm Cold nổi giận nữa! anh ta nổi tiếng với sự máu lạnh đúng như tên gọi của mình đấy! – chị ngồi bên quay sang an ủi.
Bây giờ tôi mới tìm được một điểm khác nhau giữa Cold và Thoại. Điều này khiến tôi yên lòng phần nào. Thoại dù có nóng nảy đến đâu, có lạnh nhạt như thế nào cũng không bao giờ đối xử với tôi như thế.
Tôi bắt đầu công việc với đống sổ sách. Lần đầu tiên tiếp xúc nên khá cứng tay. Tôi phải chạy quanh phòng hỏi han mọi người. Tôi đã băt đầu thấy khá hơn.
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần 2
Giờ nghỉ trưa.
.
Tôi xuống phòng ăn của công ty, thời gian không có nhiều để tôi về nhà. Tôi tiến lại cầm khay và bắt đầu chọn thức ăn. Nhưng tháng năm thực tập ở công ty lớn cũng đem lại cho tôi nhiều kinh nghiệm sống. Ví như việc ăn uống. Tôi không mấy lúng túng. Sau khi chọn xong thức ăn, tôi đảo mắt nhìn quanh kiếm chỗ ngồi. Nhưng có vẻ tình hình không mấy khả quan. Tôi bưng khay thức ăn len lỏi giữa những hàng ghế mong tìm được một chỗ trống. Ánh mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy một bàn ăn chỉ mới có một người, người đó đang ngồi quay mặt với tôi, vui mừng tôi cầm khay thức ăn chạy đến và cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi! tôi có thể ngồi đây được không?
Người đó không nói năng gì, quay mặt lại nhìn tôi.
- Ơ! Giám đốc!
Tôi giật mình.
- Xin lỗi! tôi không biết là giám đốc!
Tôi cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng chuyển hướng đi chỗ khác.
- Cô ngồi xuống đi!
Cold cúi mặt xuống ăn tiếp. Tôi chần chừ một lúc rồi cũng ngồi xuống. Đây có lẽ là bàn trống duy nhất lúc này. Tôi chợt thấy lạ là tại sao không ai tới bàn này ngồi ăn mặc dù phòng ăn đã kín chỗ. Lúc tôi ngồi xuống thì những nhân viên xung quanh đều ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên. Tôi không hiểu…
Tôi cố gắng chỉ ăn thôi chứ không ngẩng đầu lên nhìn. Tôi sợ lại nhìn thấy khuôn mặt giám đốc. Nhưng tôi lại có một cảm nhận kì lạ rằng Cold đang nhìn tôi.
Giải quyết mớ thức ăn với tốc độ nhanh nhất có thể. Đang định chào giám đốc để trở về phòng làm việc thì…
- Này! – Cold kéo ống khăn giấy bên cạnh rồi lôi ra một tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi tròn mắt.
- Không cần phải ngạc nhiên như thế! Tôi không muốn nhân viên của mình ăn uống thiếu vệ sinh. Miệng của cô không được sạch cho lắm! – Cold nói đều đều.
.
Tôi hốt hoảng vội lấy khăn giấy trong hộp lau miệng. Có lẽ vì ăn nhanh quá nên thế. Sao tôi lại vô ý như vậy được nhỉ? Xấu hổ quá đi!
Tôi bước nhanh về phía thang máy. Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng tôi vẫn nhìn giám đốc thành Thoại, tôi luôn ngỡ đó là Trần Thoại của tôi. Thang máy mở cửa, tôi vội bước vào rồi nhấn nút…
- Khoan!
Đó là tiếng của Cold, anh ta không biết đã đi theo tôi từ khi nào. Tôi ngước nhìn giám đốc rồi quay nhanh mặt về hướng khác. Cold bước vào rồi lẳng lặng đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần. Tim tôi đập mạnh, đứng gần Cold tôi không thể bình tĩnh được. Chợt cửa thang máy mở ra, có rất nhiều người đang đứng đợi để bước vào, không suy nghĩ nhiều tôi bước ra ngoài. Nhưng ai đó níu tay tôi và lôi trở vào. Là Cold…
- Cô định đi đâu khi gần đến giờ làm việc rồi hả? Phòng làm việc nằm trên tầng 4, không phải tầng này! – giám đốc nói với thái độ hơi giận.
Tôi ngớ người ra. Cold nói đúng. Phòng làm việc của tôi nằm ở tầng 4. Thế mà tôi lại quên…
Thang máy lúc này đông ngịt người. Tôi và Cold đứng ở hàng sau. Không hiểu sao Cold vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông ra. Cái cảm giác đang đứng bên cạnh Trần Thoại lại trở về. Tôi giật mình rút tay ra. Đôi mắt đã đỏ hoe. Tôi lặng lẽ nhìn lên, gương mặt giám đốc quả thật là đẹp. Nếu như Thoại của tôi còn sống đến bây giờ thì chắc hẳn cũng đẹp trai như thế. Càng nghĩ tôi càng đau đớn. Không để nước mắt trào ra, tôi nhanh chóng lấy tay che mặt rồi quay sang phía khác.
Không biết người khác ra sao. Nhưng những gì xảy ra trong suốt năm năm qua khiến tôi nhận ra rằng cái chết của Thoại càng khiến cho tôi yêu Thoại nhiều hơn, gấp bội lần khi còn được ở cạnh cậu ấy. Và cũng vì thế mà nỗi đau càng ngày càng sâu sắc hơn, ám ảnh hơn…
Trở về phòng, tôi nhanh chóng bắt tay vào làm việc một cách cật lực để mong nguôi đi những suy nghĩ lung tung.
- Mấy chị biết gì chưa? Em có một thông tin cực hot về Giám đốc của mình nhé! – Chị ngồi bên liếng thoáng.
Tôi cố gắng không bận tâm.
- Chuyện gì thì nói nhanh đi!
- Nghe đâu hồi sáng có con nhỏ nào đó ở bộ phận thiết kế đem quà tới tỏ tình với Cold phòng mình đó!
- Trời đất ơi! Nhỏ nào mà gan thế???
- Bởi vậy mới nói, nhưng điều đó không đáng chú ý bằng những gì Giám đốc nói với cô ta đâu!
- Nói gì??? Kể nhanh đi!
- Giám đốc không phản ứng gì kịch liệt cho lắm. Chỉ nói với cô ta đúng một câu rồi sau đó đi thẳng. Còn con nhỏ đó đứng khóc um lên.
- Câu gì???
- Nguyên văn là như thế này: “ Cám ơn! Nhưng tôi đã có vợ rồi!”. Thế có chết không chứ!
- Hả??? Cái gì cơ??? Cold có vợ rồi ư???
Mấy chị trong phòng náo loạn cả lên khi nghe tin sét đánh đó. Còn tôi, dù biết chuyện không can dự đến mình nhưng thực sự tôi ngỡ ngàng, đánh rơi cả tập tài liệu xuống đất. Cold đã có vợ rồi sao????
Tôi về nhà như người mất hồn. Không buồn ăn cơm tôi leo thẳng lên giường và nằm ngủ. Sự kiện Cold có vợ cứ ám ảnh tôi. Tôi chợt thấy có lỗi với Thoại. Từ khi Thoại ra đi trong lòng tôi không có hình bóng nào khác. Nhưng từ khi Cold xuất hiện thì mọi chuyện thay đổi hoàn toàn. Tôi nghĩ về Cold nhiều hơn. Dù đã cố gắng nhưng tôi vẫn không thôi nghĩ về cái con người kì lạ ấy…
Chỉ còn vài ngày nữa là Senil lên xe hoa. Tôi cũng tất bật ríu rít cùng con bạn thân lo chuyện cưới hỏi. Tôi cảm nhận được niềm vui của nhỏ bạn, tôi cũng mừng thầm cho Senil. Nhưng đôi lúc tôi lại thấy xót xa cho mình.
Hôm nay là ngày thứ 6 kể từ khi tôi đến công ty này làm việc. Trong phòng tôi là người ít nói nhất mặc dù đây không phải là cá tính của tôi. Cứ hễ nhìn thấy Cold thì tôi tưởng là Thoại. Nhưng lâu dần tôi cũng cố che dấu đi những nỗi ám ảnh ấy.
- Trưởng phòng, nói người đem cho tôi một cốc cà phê!
Cold vừa bước vào phòng vừa nói.
Công việc bưng bê kiểu này vốn dĩ chẳng ai ham nhưng không hiểu sao mấy chị trong phòng lại giành nhau làm. Tôi nhìn mà thây khó hiểu. Chợt Cold mở cửa phòng ló mặt ra rồi phán một câu xanh rờn khiến mấy chị tiu nghỉu:
- Tôi muốn người đó là La Tường Di!
Tôi đứng phắt dậy. Tại sao lại là tôi chứ???
Mấy chị trong phòng sau một hồi buồn như chuối héo cũng trở lại rôm rả:
- Em lọt vào tầm ngắm của Cold rồi đó! Mấy chị đây nói thế nào cũng thuộc loại già cả rồi nên không với tới nỗi. Em còn trẻ thì cố chinh phục sếp đi. Tụi chị ủng hộ hết mình!
- Tầm bậy! Sếp có vợ rồi bà!
- Ừ nhỉ!
- Mấy chị đừng nói như thế! Nếu sếp nghe được thì phiền lắm! – tôi vừa cười vừa nhăn mặt.
Tôi bưng tách cà phê đặt lên khay rồi đem vào phòng giám đốc, đến trước phòng, tôi gõ cửa.
- Vào đi!
Tôi đẩy cửa bước vào. Nhẹ nhàng đặt cốc cà phê lên bàn rồi quay lưng đi.
Nhưng giám đốc cầm tay níu lại. Lần thứ hai…
- Tôi chưa cho phép cô ra khỏi đây cơ mà! Đặt tôi lên bàn rồi ngồi xuống đi.
Tôi định gân cổ cãi lại như cá tính vốn dĩ của mình nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Cold tôi lại không dám. Tôi kéo ghế và ngồi xuống. Giám đốc đưa cốc cà phê lên miệng rồi xoay ghế một vòng, một phong cách đúng chất của những người làm sếp. Tôi thoáng thấy một vết sẹo khá dài trên trán đã được tóc mái che lại của Cold . Tôi rùng mình. Càng lúc tôi càng thấy Cold giống Thoại, giống đến kì lạ cho dù Thoại tóc nhuộm vàng và không bị cận còn Cold tóc lại đen nhánh và có một cặp kính gọng đen trên mặt. Cold nhìn tôi, ánh mắt khác thường, tôi cuối đầu xuống, tôi không muốn đối diện với Cold, tôi lại sợ nỗi đau trở về.
Cốc cà phê nhỏ nhưng không hiểu sao Cold lại uống tôi lâu đến thế, gần…một tiếng đồng hồ! Tôi cũng không hiểu mình ngồi ở đây như thế này để làm gì. Sức chịu đựng có hạn, tôi bực mình lên tiếng:
- Thưa giám đốc, anh có việc gì muốn tôi thực hiện thì làm ơn nói cho tôi biết, tôi không muốn ngồi như thế này.
- Tôi muốn cô ngồi như thế!
- Anh…! Xin lỗi! tôi không muốn tiếp tục cái công việc quái dị này nữa!
Tôi đứng dậy.
- Tôi là sếp hay cô là sếp?
- Anh là sếp! Nhưng không phải cứ là sếp thì muốn sai khiến người khác làm theo ý của mình!
- Nhưng tôi lại muốn như thế đấy! Nếu cô không nghe theo thì đừng trách tôi không nể tình!
- Anh thật quá đáng! Trong hợp đồng làm việc không có điểu khoản kì cục này, vì thế anh không có quyền đuổi việc tôi! – tôi bắt đầu nổi giận thực sự, nhưng không hiểu sao Cold không tức tối mà lại thoáng cuời, vẻ mặt rạng rỡ
- Nhưng tôi có nói là sẽ đuổi việc cô đâu!
- Anh…! – tôi nổi khùng trước thái độ nữa đùa nửa thật của Cold.
- Thôi! Tôi uống xong rồi! Cô đem tôi ra ngoài đi!
Tôi bực mình, mặt đỏ lừ tiến lại cầm lấy ly cà phê đặt vào khay rồi rời phòng. Nhưng có lẽ vì còn quá giận dữ nên tôi bước hơi mạnh và bị trật chân. Cái gót cao của đôi giày trật sang một bên, tôi khuỵu xuống.
- Ui da!
- Thế nào? Không sao chứ?
- Không sao! Không phiền giám đốc quan tâm!
Tôi đặt cái khay xuống đất, cởi luôn đôi giày rồi cầm tôi lên. Vậy là tôi đi chân trần ra khỏi phòng giám đốc.
Mọi người trong phòng nhìn tôi và Cold bằng ánh mắt ái ngại. Họ không thể hiểu tôi và giám đốc đang làm trò gì…
Hết giờ làm việc.
Tôi đi ra nhà xe công ty bằng đôi chân không, cũng may nền công ty toàn lát gạch hoa nên đi không đau chân, chỉ hơi lạnh. Tôi gần như là người về cuối cùng, một phần vì công việc khá nhiều, tôi đang nhận một dự án lớn, phần vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy cái bộ dạng kì cục của mình.
Đang mệt mỏi đi từng bước, chợt ai đó bấm còi phía sau, tôi quay đầu lại nhìn, sau tấm kính ô tô tôi chợt nhìn thấy gương mặt mập mờ sau kính xe….mờ mờ ảo ảo…rất giống một người….
- Có muốn tôi chở cô về không?
- Cảm ơn giám đốc, tôi có xe! – tôi trả lời lạnh lùng.
- Được thôi!
Tôi cứ tưởng là Cold sẽ lái xe đi thẳng, nhưng chiếc xe từ từ dừng lại. Cold bước ra.
- Giám đốc làm cái gì thế? – tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cold tiến lại phía mình rồi giựt phăng đôi giày mà tôi đang cầm trên tay.
- Tôi muốn làm gì là việc của tôi!
Càng lúc tôi càng thấy giám đốc kì cục. Anh ta đem đôi giày ném thẳng vào xe của mình rồi lấy ra trong đó một túi xách màu hồng đưa cho tôi.
- Cầm lấy!
- Không! Anh trả giày lại cho tôi!
Nhưng Cold đã dúi túi xách vào tay tôi rồi quay lưng đi về phía xe ô tô, không quên để lại một câu…
- Đừng cứ mãi cứng đầu như thế!
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, tôi nhìn theo với ánh mắt khó hiểu.
Tôi cầm túi xách lạ hoắc rồi nhìn vào, một đôi giày mới tinh. Tôi lấy ra, vẻ mặt ngạc nhiên. Kì lạ là đôi giày vừa khít chân tôi. Cold đang làm cái gì thế này???
Tôi trở về nhà với một đống suy nghĩ trong đầu. Thái độ của Cold đối với tôi thực sự khíên tôi thấy khó hiểu.
Ngày mai là đám cưới Senil…
Vài ngày trước tôi đã đi thử áo cưới cùng nhỏ bạn. Senil khi mặc lễ phục trông cực kì nữ tính. Một bộ váy trắng muốt với chiếc khăn voan trắng đính trên đầu. Tôi cũng được may một bộ váy phù dâu màu hồng nhạt. Người sẽ đi cùng hắn trong vai trò phù rể sẽ là Phong Ken. Đám cưới của Senil được tổ chức tại một khách sạn lớn trong thành phố, nói chung là rất đình đám.
Đây là đêm cuối cùng tôi cùng ngồi với Senil trước khi nhỏ bạn thân trở thành người phụ nữ thật sự. Hai cô gái ngồi hàn huyên tâm sự suốt buổi tối với những câu chuyện từ xửa từ xưa cho đến bây giờ.
- Nhanh thật đấy! Mới đó mà cậu đã sắp thành vợ của người ta!
- Đừng chọc mình như thế!
- Chà chà! Thằng con trai Senil đã biến mất hoàn toàn rồi! Trông cậu bây giờ còn nữ tính hơn cả mình!
- Uh! Đúng là thế thật!
- Ngày mai cậu sẽ là người đẹp nhất thế giới này! Mình ghen tỵ lắm đó!
- Lại thế nữa rồi! Cậu cũng sẽ lấy chồng mà, cũng sẽ đẹp như thế!
- Không! Mình không kết hôn đâu!
- Thôi mà! Cậu phải quên hết đi để sống chứ? Thoại đã đi năm năm rồi! Cậu đau khổ trong ngần ấy năm cũng đủ rồi!
- Nhưng mình không thể! Mình không thể yêu ai ngoài Thoại được nữa!
- Cậu đừng mãi như thế! Cậu phải thoát ra cái nỗi đau ấy thì mới có thể hạnh phúc mà sống được!
- Mình cũng không biết nữa! Nhưng khó lắm! Mà thôi! Đừng nói chuyện này nữa!
- Uh! Nhưng mà sắp lấy chồng rồi, tự dưng mình thấy cứ lo lo sao ấy!
- Thì đứa con gái nào sắp lấy chồng chả thế! Nam là người tốt! Cậu ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu!
- Mình cũng biết thế…
- Mà này! Lấy chồng rồi cậu vẫn yêu mình như trước chứ?
- Tất nhiên! Cậu là “mối tình đầu” của mình mà!
Và thế là cả hai cùng cười.
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần 3
Ngày hôm sau.
Ken đến đón tôi. Với chiếc váy màu hồng, tôi tự thấy mình cũng không đến nỗi tệ. Ken cũng ra dáng với bộ comple màu xám. Xe chở tôi tới hôn trường.
- Trông em tuyệt lắm đấy! .
- Anh cũng thế! – tôi cười tươi.
Hôn lễ được cử hành trang trọng. Mọi chuyện diễn ra suông sẻ trừ một số trục trặc nhỏ như việc Senil vấp váy cưới ngã xuống hay Nam đeo lộn nhẫn cho cô dâu…Nhưng tất cả đều vui vè. Tôi cùng Ken đi giữa thảm đỏ sau lưng cô dâu chú rể. Tôi thấy chạnh lòng. Biết bao giờ tôi mới được mặc áo cưới….
Tiết mục cuối cùng là màn cô dâu ném bó hoa cưới. Theo quan niệm thì ai nhận được sẽ là người tiếp theo có tin mừng. Tôi không nghĩ ngợi đến việc này nhiều. Tôi đứng sang một bên. Có nhiều người đang mong chờ điều đó nhưng tôi thì không…Nhưng bó hoa lại đáp xuống trên tay tôi. Mọi người nhìn rồi vỗ tay chúc mừng. Tôi bối rối. Ken nhìn sang tôi và mỉm cười…
Một ngày mệt mỏi trôi qua, đám cưới được tổ chức thành công. Nam sau bao nhiêu năm đeo đuổi cuối cùng cũng rước được Senil về làm vợ. Ai cũng khâm phục cậu ấy. Bây giờ hai người đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật ở Pari. Tôi cầu chúc cho hai người hạnh phúc. Đôi khi nhìn thấy người thân yêu được hạnh phúc cũng là một cách để cho mình hạnh phúc…
Ken chở tôi về nhà. Chiếc xe đột ngột dừng lại.
- Có chuyện gì thế anh?
- Anh muốn nói với em một chuyện…
- Chuyện gì???
- Em…em đã quên được chưa….
- Quên ư? Quên cái gì chứ?
Ken im lặng một hồi rồi quay sang cầm tay tôi.
- Anh muốn là người hàn gắn lại trái tim cho em!
- Ken!
- Năm năm qua anh chỉ im lặng để đứng nhìn em từ phía sau vì anh nghĩ rằng em cần có thời gian để quên đi tất cả. Nhưng anh không muốn cứ mãi nhìn em đau khổ vì một người đã không còn trên đời này nữa! Thoại đã chết rồi! Đó là sự thật!
- Nhưng đối với em cậu ấy vẫn còn sống! Cậu ấy vẫn sống trong lòng em!
- Vì sự yếu đuối đó mà em phải đau khổ em biết không??? Năm năm đã quá đủ rồi! Em không thể cứ sống như thế!
- Nhưng em không thể phản bội Trần Thoại, cho đến lúc cận kề cái chết cậu ấy vẫn chỉ có mình em…Em không thể…- tôi khóc.
- Chẳng lẽ em định sống cả đời như thế này sao???
- Em mệt rồi…Anh chở em về nhà đi…- tôi ngiêng đầu sang phía xe ô tô.
Ken thở dài. Tôi biết Ken thương tôi nhưng tôi không thể. Tôi chỉ có mình Thoại, mãi mãi là thế…
Chắc hẳn các bạn sẽ cảm thấy khó hiểu vì sao năm năm sau không còn thấy Tuệ Trân xuất hiện nữa. Sự thật là Ken đã biết Tuệ Trân trở về bên cạnh mình là có mục đích nhưng anh ấy vẫn cố không nói ra với mong muốn Tuệ Trân sẽ nghĩ lại mà từ bỏ. Nhưng cuối cùng thì Ken cũng không thể nào chấp nhận Tuệ Trân, vì cô gái hai năm trước giờ đã thay đổi và một nguyên nhân lớn khác nữa là trong tim Ken đã có bóng hình người khác…
Đang ngồi làm việc chợt tôi nghe thấy tiếng Cold la lớn:
- La Tường Di! Cô vào đây cho tôi!
Tôi nhăn mặt. Giọng nói như thế thì rõ ràng là giám đốc đang tức giận.
- Sếp gọi tôi có việc!
- Cô lại đây cho tôi!
Tôi tiến lại.
- Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả??? Tôi tin tưởng mới giao dự án này cho cô thế mà cô lại làm cái trò gì thế này chứ? Khách hàng đang rất bực mình, họ muốn thưa kiện công ty ta đến nơi rồi cô biết không?
- Thưa…thưa…tôi đã rất cố gắng….tôi không hiểu mình sai sót chỗ nào…
- Sai sót của cô chính là quá sơ sài, cô không tập trung một cách triệt để vào dự án này, cô muốn làm hay muốn nghỉ đây???
Tôi im lặng không nói năng gì. Mấy chị đứng ngoài nhìn vào lo lắng.
- Những người kia! Làm việc đi! Công ty trả luơng cho mấy người không phải để tò mò những việc không đâu!
Tất cả xanh mặt trở về chỗ ngồi.
- Thưa giám đốc! Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
- Chịu trách nhiệm ư? Cô có khả năng lắm sao? Cùng lắm thì cô bị đuổi việc nhưng công ty thì sẽ phải bồi thường thiệt hại lên đến hàng chục tỉ đồng, còn mất uy tín với thị trường. Cô nói nghe dễ dàng lắm nhỉ?
- Sao sếp lại có thể nói với tôi như thế chứ? Lỗi này đâu phải chỉ riêng tôi, chẳng phải trước khi giao cho khách hàng tôi đã đưa cho sếp xem xét rồi sao?
- Giờ mà cô vẫn còn cãi được à?
- Anh quá đáng lắm! Làm việc với một người độc tài như anh quả thật là một cực hình!
Tôi bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Cold đuổi theo.
Tôi ngồi trên ghế đá khóc một mình, một phần vì tức giận, một phần vì nỗi đau trở lại, sự giận dữ, ánh mắt, cách nói năng, tất cả của Cold đều giống y hệt Thoại.
Khóc “hăng” quá nên tôi không nhận ra Cold đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
- Khóc đủ chưa?
Tôi giật mình.
- Anh đi đi! Để cho tôi yên!
- Gan cô cũng to nhỉ? Dám đuổi cả sếp mình! Đây là giờ làm việc, muốn khóc thì về nhà hãy khóc. Bây giờ thì lau nước mắt rồi trở về phòng ngay lập tức!
Cold đặt vào tay tôi chiếc khăn màu xanh nhạt rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi nấc từng tiếng nhìn theo. Hành động của Cold luôn khó hiểu. Vừa mới mắng tôi xong rồi lại an ủi tôi. Rốt cuộc thì anh ta muốn cái gì đây chứ???
Tôi trở về phòng trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Cũng may có công việc khiến tôi vơi đi phần nào nỗi buồn.
Tôi cúi đầu làm việc không để ý rằng Cold đang ngồi trong phòng và nhìn tôi qua lớp kính. Chợt tôi ngẩng mặt lên. Cold vẫn nhìn tôi không nhúc nhích. Tôi thấy lạ. Cách đối xử của Cold với tôi không giống người bình thường. Điện thoại tôi reo, là Quốc Hy, cậu nhóc mời tôi đi ăn trưa. Tôi ngước lên nhìn Cold lần nữa rồi đứng dậy đi. Đã đến giờ nghỉ trưa…Tôi phải tránh cái ánh mắt kì lạ ấy, cái ánh mắt cứ khiến tôi nhớ lại về vụ tai nạn kinh hoàng năm năm trước…
- Dạo này học hành thế nào rồi?
- Vẫn thế thôi!
- Ăn nói với người trên mà như thế đó hả?
- Ylen chỉ hơn tôi một tuổi thôi!
- Hơn một tuổi cũng là hơn, cậu đừng có ngụy biện!
- Lại dữ như chằn! Mà dạo này tôi phát mệt với mấy em lớp dưới!
- Sao? Bị đeo đuổi quá hả?
- Đều là một lũ con gái vô duyên, người ta không thích mà cứ xấn tới!
- Nhưng họ thích cậu nên họ phải bày tỏ chứ?
- Thế thì tại sao tôi thích Ylen mà Ylen có cho tôi bày tỏ đâu!
- Ơ! Cái này thuộc hai phạm trù khác nhau!
- Khác là khác thế nào???
- Ừ thì…
- Sao? Đứng họng rồi chứ gì? Tôi biết mà! Nếu không phải vì tôi nhỏ tuổi hơn Ylen, không phải vì Ylen đã quá đau khổ với mối tình đầu, không phải vì Ken cũng thích Ylen thì tôi đã tấn công từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu!
- Cái thằng nhóc này! Nói năng kiểu gì thế???
- Cấm gọi tôi là thằng nhóc, tôi không thích!
- Uh uh!
- Có lẽ tôi sẽ đi du học một thời gian…
- Cái gì??? Đi du học ư???
- Để quên Ylen.
- ???
- Đùa thôi! Tôi được nhận học bổng sang Mỹ bốn năm!
- Trời ơi! Bốn năm luôn à??? Thế thì tôi nhớ cậu đến chết mất!
- Thì tôi cũng muốn để Ylen nhớ tôi đến chết mà, có thế mới thấy từ chối tôi là một sai lầm!
- Đừng đùa nữa! Cậu đi thật hả?
- Tất nhiên, tuần sau sẽ làm thủ tục.
- Hix! Lại phải xa thêm cậu nữa rồi!
Tôi tiến lại ôm Quốc Hy, đứa em trai bé bỏng ngỗ ngược của tôi. Bây giờ cậu nhóc đã lớn thật rồi.
Quốc Hy là một người rất có cá tính. Nhìn thấy sự đau khổ của tôi khi mất Trần Thoại thì cậu nhóc thề là sẽ không bao giờ yêu ai ngoại trừ tôi, mà có thích tôi mấy đi chăng nữa cũng không lấy vợ, cậu ta tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Tôi hạnh phúc khi được nhận tình cảm từ những người tốt như Quốc Hy và Ken ,có lẽ đó là sự bù đắp phần nào những đau khổ mà tôi phải gánh chịu khi mất Thoại mãi mãi. Nhưng tôi chỉ có thể nhận chứ không thể đáp lại…
Hôm nay tôi phải cùng giám đốc đi khảo sát nhà máy, không biết vì lý do gì mà anh ta lại bắt tôi đi theo. Đây là một khu lắp ráp điện thoại lớn nhất nước với dây chuyền hiện đại của Nhật, tôi đi theo Cold lên lỏi qua từng phân xưởng mà cứ thấy ngỡ ngàng, mọi thứ ở đây thật tối tân. Phía trước là xe dở hàng đang bốc từng thùng lớn vào khoang để chở đi, bên này là những công nhân đang làm việc miệt mài cùng dây chuyền tự động. Trong khi Cold nói chuyện với chủ nhà máy tôi nhanh chóng đi tham quan hết mọi nơi. Sau một vòng dạo chơi, tôi trở về chỗ cũ nhưng Cold đã đi đâu mất rồi, tôi tìm quanh và chợt nhìn thấy giám đốc đang đừng gần xe dở hàng để theo dõi tình hình. Tôi thở dài bước tới. Nhưng một thùng hàng từ trên cao bị nghiêng sang một bên, tôi hét lớn….cảnh tượng Thoại bê bết máu lại hiện diện trong đầu tôi, không suy nghĩ nhiều tôi chạy lại ôm chầm lấy Cold ngã sang một bên…
- Thoại ơi! Không được! – tôi nhắm mắt nói liên tục, nói như một ám ảnh.
Thùng hàng rớt xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nếu không có tôi thì không biết Cold “sẽ đi về đâu”.
Sau khi hoàng hồn, Cold nhìn sang tôi.
- Di! Di ! cô không sao chứ???
- Thoại! ….
Tôi nhìn Cold, hình bóng Trần Thoại lại hiện về. Nhưng sự ồn ào xung quanh đã khiến tôi bừng tỉnh. Tôi hốt hoảng ngồi dậy.
Cold bế tôi lên xe, chân tôi đã bị trật khớp không thể đi được.
- Khi cứu tôi cô không sợ sẽ chết sao?
- Anh nói cái gì thế?
- Cô đúng là gan thật! – Cold cười.
- Anh trả ơn người ta bằng cách này à?
Cold không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lái xe đi. Tôi ngồi một bên, nhìn sang Cold lòng tôi lại thắt lại. Biết bao giờ mới thoát khỏi cái ám ảnh này đây…
Cold bế tôi vào trong phòng mình trước con mắt hình viên bi của tất cả mọi người mặc cho tôi giãy nãy, la hét. Nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ về cái ngày đi chơi sở thú năm năm trước, Thoại cũng đã bế tôi như thế trượt patin trước hàng trăm con mắt thiên hạ. Nếu cứ mãi như thế này, chắc tôi sẽ điên lên mất…
Cold thả tôi lên chiếc ghế giám đốc của mình, cởi giày tôi ra rồi cầm cái chân lên ngắm nghía.
- Trời ơi! Anh muốn làm cái gì thế hả?
- Ngồi yên tôi coi!
Cold nhìn qua nhìn lại cái chân bị trật khớp của tôi, sau một giây suy nghĩ liền cầm lên và…vặn một cái thật mạnh, tiếng kêu “rắc” xuất hiện đồng thời với việc tôi hét lên kinh hoàng khiến mọi người ngoài đó dựng cả tóc gáy.
- Xong rồi!
Tôi thút thít không nói được gì.
- Con gái đúng là, nước mắt chứ có phải nước mưa đâu mà muốn tuôn ra khi nào cũng được thế? – Cold thở dài.
Chân tôi đúng là hết đau thật.
- Đứng dậy mang giày vào rồi trở về chỗ làm việc đi!
Tôi nhìn cái bản mặt lạnh lùng của Cold mà xì khói lỗ tai, tôi đứng phắt dậy, đeo giày vào rồi bước ra ngoài. Mấy chị trong phòng nhìn theo rồi lắc đầu bái phục cái quan hệ kì lạ của chúng tôi.
Đêm đó tôi lại nằm mơ thấy Thoại…đã lâu lắm rồi tôi không mơ thấy cậu ấy….có lẽ vì ban ngày tôi nghĩ về Thoại nhiều quá nên ban đêm mới mơ như vậy….buồn thật…
Sáng mai tại công ty…
- Báo với chị em một tin vui!
- Trưởng phòng có chuyện gì mà tươi hơn hớn thế?
- Chiều nay là sinh nhật của tôi! Mời mọi người cùng giám đốc tham gia để cho cái tuổi ba mươi xuân xanh của tôi được trọn vẹn!
- Hoan hô! Thế là sắp được ăn rồi!
Mấy chị trong phòng có vẻ hào hứng với việc này, tôi thì ngây người ra, không biết có nên đi hay không…
- Em nhất định phải có mặt đó!
Trưởng phòng vỗ vai tôi ra lệnh. Thế là hết đường từ chối!
Chiều.
Sau khi tan sở về nhà tôi thay vội bộ áo quần đi chơi rồi chạy xe đến công ty. Mọi người sẽ tập trung ở đó để đi sinh nhật của trưởng phòng. Cold cũng có mặt. Tôi ngại nhất việc đó.
Trông ai cũng đẹp hơn hẳn. Đồng phục công ty không cho phép chị em ăn diện nhiều, bây giờ có cơ hội đi chơi nên ai cũng tranh thủ. Nhưng Cold hôm nay thì đặc biệt thật. Tôi lại nhìn giám đốc. Cách ăn mặc của Cold hao hao Thoại ngày trước. Một phong cách boy cá tính và năng động…tôi lại nhớ Thoại….
- Trời ơi! Hôm nay Di với Cold muốn chơi nổi hay sao mà lại mặc áo đôi thế kia! – mấy chị hét toáng lên.
Cả hai cùng giật mình nhìn xuống. Đúng là vậy thật! Tôi và Cold đều mặc áo màu xanh, tuy hình dáng trên áo không phải là hoàn toàn giống nhau nhưng nhìn qua thì chẳng khác nào áo đôi. Chẳng lẽ là ý trời….
- Đi thôi nào! – trưởng phòng hối thúc.
Nhưng trong số những người có mặt ở đây chỉ có riêng Cold là đi ô tô, còn lại đều là xe máy.
- Giám đốc ơi! Hay là anh để xe ở ga ra công ty rồi đi xe với tôi cũng được! – trưởng phòng gợi ý.
- Không! Không! Tôi không đi được xe máy!
Câu trả lời của Cold khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trừ tôi. Tôi nhìn Cold, rõ ràng ánh mắt Cold có cái gì đó run sợ khi nhìn chiếc xe máy….một nỗi đau lại nhói lên trong tôi…Mọi thứ cứ như một sự an bày trớ trêu của số phận.
Tôi đã uống bia khá nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với khả năng nhậu nhẹt của tôi. Đơn giản vì tôi đang buồn, Thoại cứ trở về rồi biến mất, còn tôi thì cứ mãi đau khổ, lại thêm sự xuất hiện của Cold càng khiến nỗi đau lớn hơn…
Tôi đã say lúc nào không biết, say mèm và ngất đi……….
…………………
Tôi trở mình rồi dần dần mở mắt…
Và tôi nhận ra đây không phải là cái giường thân yêu của mình, một căn phòng xa lạ, tôi đang ở đâu thế này???
Đang hốt hoảng chợt tôi nhìn thấy khuôn mặt Cold đang kề bên tôi, anh ta đang ngủ trông rất thanh thản, tôi đang gối đầu trên cánh tay của Cold. Thế này là thế nào??? Tôi hãi hùng vùng dậy nhảy xuống giường.
Cold tỉnh giấc.
- Em dậy rồi à?
- Anh…anh….tôi đang ở đâu thế này??? – tôi ôm đầu hốt hoảng.
- Ở nhà tôi!
- Tại sao lại là nhà anh chứ??? Tại sao??? – tôi hét lớn.
- Em đã uống quá nhiều! Biết em từ lâu rồi mà tôi không nhận ra tửu lượng uống bia của em cũng ghê quá nhỉ???
Tôi không để ý gì đến lời Cold nói, đầu tôi ong ong, những suy nghĩ đứt quãng hiện về, tôi và Cold…trên chiếc giường lạ này….là sao đây…
Như biết được những suy nghĩ “đen tối” trong đầu tôi, Cold bật cười:
- Em đừng nghĩ lung tung! Cứ nhìn áo quần mà em và tôi đang mặc thì sẽ biết được rằng đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả!
Tôi nhìn lại mình, rồi nhìn Cold. Đúng là thế thật, cả hai đang mặc bộ áo quần mà tối qua đi chơi với cả phòng. Tôi cũng không cảm thấy có cái gì “đặc biệt” hay “kì lạ” trên người mình cả.
- Tôi muốn về! – tôi nói lửng rồi chạy ra ngoài, dù sao cũng thật xấu hổ, tôi đã nằm qua đêm trong nhà một người xa lạ, mà lại là con trai, tôi bống thấy có lỗi với Trần Thoại…tôi vừa chạy vừa khóc.
- Di! Đứng lại!
Cold đuổi theo tôi. Cũng may nhà Cold nằm trong khu chung cư lớn, đường phố buổi sáng vắng vẻ hơn nhiều so với đường trong thành phố. Tôi chạy ngang công viên thì bị Cold níu tay kéo lại.
- Anh làm gì thế??? Thả tôi ra! Đừng khiến tôi phải đau khổ thêm nữa!
- Em nói cái gì??? Sự xuất hiện của tôi khiến em đau khổ ư?
- Đúng! Quá đau khổ là đằng khác! Mối tình đầu bé bỏng của tôi đã vỡ tan để lại vô vàn đau khổ, anh lại quá giống cậu bạn trai quá cố của tôi, cứ mỗi lần nhìn thấy anh là hình bóng cậu ấy lại về, rồi tôi lại đau khổ. Không thể chịu đựng nữa rồi! Tôi không thể….
Tôi giựt phăng tay mình ra khỏi tay Cold rồi chạy về phía trước…
- You định đi đâu khi tôi vẫn còn ở đây chứ? – Cold nói lớn.
Câu nói này…tôi khựng lại…
Như một phản xạ, tôi thốt lên:
- Đi về…
- Một mình?
- Phải…- tôi nghẹn ngào
- Không được!
- Tại…tại…sao??? – tôi khóc.
- Vì cả đời này you phải ở bên cạnh tôi!
Tôi quay lại nhìn Cold, nước mắt giàn giụa….Thoại của tôi…
Cold chạy lại ôm chầm lấy tôi, người tôi cứng đơ không phản ứng gì…
- Năm năm qua tôi đã nhớ you rất nhiều! Rất nhiều you có biết không???
- Tôi không biết! tôi không muốn biết! – tôi nức nở.
- Thật hạnh phúc khi biết rằng cho đến bây giờ you vẫn chỉ có mình tôi….
Lòng tôi nhẹ tênh….những nỗi đau của năm năm trời đằng đẵng ồ ạt trở về trong tôi, tim tôi thắt lại….nỗi đau đỉnh điểm và rồi tất cả tan biến đi. Cold…à không….Thoại vẫn đứng đó, ôm chặt tôi vào lòng….hai chúng tôi đều khóc….những giọt nước mắt mà có lẽ năm năm nay không thể chảy bây giờ lại tuôn ra….ào ạt như nỗi đau vỡ òa…
Chợt…một chiếc xe ô tô không biết từ đâu lao vụt tới….Cold nhìn lại…Nhưng không kịp nữa rồi…
Á á á…
Cold đẩy tôi sang một bên, cả thân hình tôi ê ẩm ….Tôi ngẩng đầu dậy, Cold của tôi…
Tên lái xe đã phóng vù đi không chút do dự, xung quanh không có ai, chỉ mình tôi và Cold, tôi hốt hoảng chạy đến đỡ Cold dậy…
- Không thể như thế này được! Không thể! Thoại ơi! Anh không thể lại bỏ em lại thêm một lần nữa! – Tôi hét lên khi nhìn thấy máu trên người Cold thấm sang áo mình….
- Anh còn muốn sống! Anh còn muốn yêu em!….
Cold nắm tay tôi, từng lời nói ngắt quãng…tim tôi thắt lại, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt Cold…
Cánh tay Cold đột nhiên duỗi ra…lạnh buốt…tôi chết lặng….không thể nhanh chóng như thế này được! Mọi chuyện không thể như thế này được….
Tôi hét lên…đứt đoạn…chia lìa…
Á á á……….
Tôi vùng dậy, mồ hôi ướt đẫm áo và chiếc chăn bông….
Phải! Tất cả chỉ là mơ….một cơn ác mộng……
- Làm gì mà cô hét lên dữ thế? – tôi giật mình khi thấy Cold đang ngồi kề sát bên mình…
Tôi quay cuồng, đây là thực hay mơ nữa đây….
- Sao mặt cô tái nhợt đi vậy??? Có sao không???- Cold sờ trán tôi lo lắng.
Tôi ngước nhìn Cold…nhìn sâu vào đôi mắt, bất giác tôi thấy Thoại….Và tôi ôm chầm lấy Cold khóc oà lên.
- Cô đừng làm tôi sợ! Có chuyện gì thế??? – Cold càng lo lắng hơn.
Tôi không nói gì, chỉ khóc. Cold đành phải ngồi như thế với tôi cho đến 15 phút sau.
- Thế nào? Đã bình tĩnh lại chưa??? – Cold hỏi nhỏ khi thấy tôi đã nguôi ngoai.
Tôi buông Cold ra, người thẫn thờ. Sau 5 năm nỗi đau vẫn hằn sâu không phai mờ. Nhưng sự thật là Thoại vẫn không về với tôi.
Cold nhìn tôi, không nói gì. Hành động của tôi quá khó hiểu. Anh thở dài đứng dậy rồi lấy cho tôi một cốc nước ấm.
Phải mất tận 1 tiếng sau tôi mới lấy lại tinh thần. Tôi ngồi trên giường. Cold ngồi trên chiếc ghế Sofa đối diện, hai chân bắt chéo như phong cách của một đại thiếu gia và nhìn tôi chăm chú.
- Sao tôi lại ở đây??? Đây là đâu??? – tôi tá hoả khi nhìn xung quanh.
- Là nhà tôi! – Cold cười nhẹ đáp.
- Nhà anh??? Tại sao…. – tôi càng không hiểu.
- Đêm qua cô uống quá nhiều đến nỗi ngất đi. Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, đành phải đưa cô về đây…
- Đồ lợi dụng! Đồ lưu manh! – Tôi ném cái gối trên tay vào mặt Cold.
- Cô khùng à??? – Cold vùng dậy
- Ai cho phép anh đêm hôm đưa tôi về nhà anh hả??? Tôi là con gái mà! Anh…anh thật là….Đồ hạ lưu! – Tôi mắng xối xả.
- Thôi nhé! Có lòng tốt với cô mà cô trả ơn theo cách đó à! Đúng là…
Cold giận dữ rồi bỏ đi.
Tôi ngồi lại một mình, lòng tự rủa thầm bản thân đã uống quá mức cho phép để rồi dẫn tới cái kết cục này…
Nhưng hình như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả. May là vậy. Tôi nhăn mặt rồi thở dài. Tôi cũng không còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ vớ vẫn nữa. Cơn ác mộng ban nãy vẫn khiến tôi sợ hãi, mồ hôi vẫn túa ra ướt đẫm người.
Một lúc sau, một người đàn ông trong bộ đồng phục của quản gia bước vào và nói với tôi.
- Thưa! Thiếu gia nói là cô thay quần áo và ra ngoài ạ!
- Thiếu gia ư??? Ai thế??? Chẳng lẽ Cold??? – tôi mở to mắt, cái thời đại nào rồi mà còn thiếu với gia chứ???
- Thưa! Không được gọi thẳng tên của thiếu gia! Đó là cấm kị!
Tôi tròn mắt hơn nữa. Vị quản gia đi ra. Tôi nhìn theo rồi nhún vai không hiểu. Tôi bước xuống giường, trên người vẫn mặc bộ áo quần tối hôm qua đi ăn sinh nhật trưởng phòng rồi tiến tới cửa.
Chợt đôi mắt tôi chựng lại, cái gì thế này…
Tôi tiến tới gần hơn nữa chiếc bàn gỗ đuợc khắc chạm tinh tế ở góc trái của phòng. Đôi tay tôi run run với lấy cái vật kì lạ đang nằm trên đó….Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại….sao lại ở đây chứ???
Đầu tôi lại ong ong, tim đập nhanh hơn, nhìn chiếc huy hiệu không chớp mắt….
- Làm gì mà lâu thế??? – Cold nói lớn
Tôi quay đầu lại nhìn Cold, mắt lại ươn ướt….Đã bao nhiêu lần tôi nhủ thầm rằng Cold không phải là Thoại nhưng cũng bấy nhiêu lần tôi thấy Thoại trong Cold, càng lúc tôi càng thấy đau khổ hơn, nhức nhối hơn, cuộc đời tại sao lại đối xử như vậy với tôi chứ???
- Cô lại làm sao nữa thế????
- Tại sao anh lại có cái này?
- Cái nào cơ???
- Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại, tại sao anh lại có tôi??? – Tôi hét lớn
- Cái đó…tôi nhặt được!
- Ở đâu???
- Bệnh viện…
Mắt tôi tối lại…
- 5 năm trước tôi bị tai nạn phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày xuất viện tôi nhìn thấy nó nằm trên lối đi của hành lang, không hiểu sao tôi lại nhặt lên và cất giữ cho đến bậy giờ…
Tôi cầm chặt chiếc huy hiệu khuỵu xuống, tôi không hề muốn khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn trào …đúng là số phận…
- Thoại ơi! 5 năm rồi! 5 năm tôi đã sống trong nước mắt! Vậy mà đến lúc này đây tôi vẫn phải khóc vì cậu! Cậu ác lắm! Cậu ra đi rồi mà vẫn để lại chiếc huy hiệu này, để nó tồn tại, để nó lại làm tôi đau, tại sao??? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi và khiến tôi đau khổ??? Tôi không chịu đựng thêm được nữa….không thể….
Cold không nói gì….
Tôi rời căn biệt thự của Cold về nhà…và tôi không cầm theo chiếc huy hiệu đó….
Cuộc đời có nhiều thứ không thể trọn vẹn…tình yêu cũng thế….
Thế là đã 5 tháng từ ngày tôi bước chân vào công ty này….
- Ngày mai là Valentine đấy! Mấy chị có định đi đâu không? – Chị ngồi bên tôi nói lớn.
- Ối dào! Già cả rồi mà còn Valentine cái gì nữa! – Một chị thở dài.
- Thế còn em! Di! Em có định cùng Cold đi đâu không?
- Mấy chị đang nói cái gì thế???
- Thôi đừng chối nữa! Cả công ty này ai mà chẳng biết em với Cold là một đôi! Có ai đời giám đốc với nhân viên mà cứ kè kè bên nhau 24/24 đâu!
- Mấy chị đừng nói bậy! Đã nói là Cold có vợ rồi mà! Em với giám đốc chỉ là công việc thôi!
- Xời ơi! Cái tin vịt đó mà em cũng tin à??? Chuyện này đã bị phanh phui khi tụi chị đột kích hồ sơ của giám đốc rồi, giám đốc vẫn còn alone, chỉ nói thế cho con nhỏ đó hết bám theo thôi!
- Thế à???…..Nhưng giữa em với Cold không có chuyện gì cả!
- Sao cứ chối mãi thế nhỉ??? Cái con nhỏ này…
- Mấy người làm việc hay buôn chuyện thế??? Muốn bị trừ lương phải không??? – Cold không biết từ đâu xuất hiện.
Tất cả im bặt. Tôi thở phào, thầm cảm ơn giám đốc đã đến giải vây.
- La Tường Di!
Tôi giật mình, Cold lại gọi tôi. Lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ, trong khi những người khác chỉ gọi tên. Tôi thật không hiểu.
- Anh gọi tôi !
- Ngày mai cô phải đi với tôi để kí hợp đồng!
- Mai ư??? Nhưng theo lịch thì ngày mai đâu có buổi kí kết hợp đồng nào đâu thưa sếp???
- Đó không phải là chuyện của cô! Thôi! Biết thế là được! Bây giờ thì về chỗ làm việc đi!
Tôi nhăn mặt. Cold là thế. Muốn gì là làm.
Từ lâu tôi không còn để ý gì tới ngày lễ tình nhân nữa. Thậm chí tôi cho rằng đó là ngày đau khổ nhất đối với mình. Cái ngày Thoại đã bỏ tôi ra đi….
Kì lạ là từ cái ngày uống say rồi được đưa về nhà Cold đến giờ, tôi không còn mơ thấy Thoại nữa. Tôi cũng bớt nhớ về nỗi đau 5 năm trước. Tất cả như bị xoá đi vậy. Tôi thấy khó hiểu nhưng cũng nhẹ lòng hơn….lúc nào tôi cũng như cảm thấy Thoại vẫn còn ở đây, vẫn bên tôi…
Đêm…
Tôi chìm vào giấc ngủ….
.
Chợt tôi nhìn thấy một vùng ánh sáng phía trước mặt, chói mắt, tôi nheo lại nhìn….và rồi giật mình….Thoại hiện ra…mỉm cười với tôi.
- Sao cậu lại xuất hiện….rồi cậu cũng sẽ bỏ tôi mà đi như bao lần trước….
- Xin lỗi you! Trong 5 năm qua tôi vẫn không thể rời xa you để đi được,linh hồn tôi vẫn bên you, tôi nghĩ rằng như thế sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta được ở bên nhau, nhưng không ngờ điều đó lại khiến you đau khổ hơn.
- Sao cậu không mang tôi theo, tôi không thể sống thiếu cậu đuợc….
- Không được! You phải sống chứ….
- Nhưng cậu không còn trên đời này nữa, tôi sống để làm gì chứ???
- You phải sống cho tôi, you phải sống 2 cuộc đời….
- Tôi không cao cả được như thế, tôi chỉ muốn bên cậu mà thôi!
- Sẽ không còn đau khổ nữa, tôi bây giờ đã có thể buông you ra để đi trong thanh thản, tại sao you không thể chứ, và you sẽ có một tình yêu mới, đẹp hơn, và hạnh phúc hơn…
- Tôi không cần! Tôi chỉ yêu cậu mà thôi!
- Hãy đến bên người mà cậu cảm thấy khi bên cạnh họ được bình yên…
- Ai???
- Đó là món quà cuối cùng tôi tặng you trong cuộc đời này….Đừng mãi đau khổ nữa….Hãy yêu thêm lần nữa…
- Cậu không thể nói với tôi như vậy được! Không thể….
- Di thân yêu của tôi! Cuộc sống còn dài lắm, tôi đã bên you 5 năm nhưng lại sống trong dằn vặt, trong đau khổ của you, thế là đủ rồi, bây giờ, đã đến lúc you đặt tôi trong ngăn kéo của tâm hồn, và mở ra một cánh cửa mới để sống tiếp với tình yêu mới….Bản chất tình yêu không phải là đau khổ, hãy yêu thêm lần nữa….hãy yêu thêm lần nữa vì tôi…
Thoại đặt cánh tay lên môi tôi, mỉm cười
- Nhưng….
.
- Tôi vẫn mãi yêu you, mãi mãi…..
.
Thoại mờ dần trong ánh sáng tinh khôi….tôi với tay theo….một tình yêu…..
.
Tôi giật mình tỉnh giấc…
Lúc nào Thoại cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi theo cách như thế, và lúc nào cũng chỉ nói những câu như thế. Nhưng không hiểu sao giấc mơ hôm nay lại khiến tôi có cảm giác kì lạ…
Một giấc mơ nhẹ tênh….tôi đặt tay lên trái tim mình….thanh thản….
Hôm nay là Valentine…
Cold lái xe chở tôi đi kí hợp đồng, Nhưng chiếc xe lại dừng trước bãi biển…Tôi ngạc nhiên mở cửa xe bước ra…
- Sao chúng ta lại ở đây???
- Vì hôm nay là Valentine…. – Cold nhìn tôi và cười.
Tôi sững sờ nhìn Cold…
Cold chạy lại nhặt một cành cây khô rồi vẽ ra trên nền cát một vòng tròn lớn thật lớn, xong xuôi, anh chàng nhảy vào trong vòng tròn rồi gọi tôi.
- La Tường Di! Em biết vì sao tôi không vẽ hình trái tim mà lại vẽ hình tròn không??? Bởi hình tròn không có điểm bắt đầu và kết thúc, giống như tình yêu của tôi đối với em vậy…Tôi không biết bắt đầu thích em từ lúc nào…Cũng không biết tình cảm này sẽ đi đến đâu. Nhưng tôi muốn từ hôm nay có thể được nắm tay em như nắm lấy trái tim mình…Em hiểu tôi nói gì chứ???
Tôi nhìn Cold không chớp mắt…nhưng không còn bóng dáng Thoại trong đó nữa…Cold là Cold, không thể là Thoại được. Bấy lâu nay, vì nỗi đau vì sự ám ánh đã khiến cho đôi mắt của tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi Thoại mà không thể thấy rõ xung quanh, để rồi quên đi rằng cuộc sống vẫn trôi, và tôi vẫn đang tồn tại. Sự nhầm lẫn đều do bản thân tôi quá yếu đuối không đủ tự tin để đối diện với nỗi đau….
- Tại sao lại là tôi??? – tôi nhìn Cold, hỏi nhỏ, gió biển thổi vào khiến tóc tôi bay bay…
- Tôi không biết…và cũng không muốn biết….5 năm trước khi sống ở Đức tôi thường mơ thấy một cô gái có dáng dấp như em….và có lẽ tôi yêu em từ đó…
- Anh mơ thấy tôi???
- Đúng! Quả thật là một điều kì diệu, và chính tôi cũng không hiểu…nhưng tình yêu là bí ẩn mà….tìm hiểu nguyên nhân để làm gì chứ??? Phải không? – Cold nhìn tôi cười, đôi mắt ánh lên.
Tôi lặng thinh, ngước mặt lên bầu trời nhìn vào những đám mây xanh, có lẽ là ý trời, nhưng cũng có lẽ là sự sắp xếp của Thoại….
- Anh đang nhìn em phải không? – tôi nhìn lên và nói - Anh có thể hạnh phúc và thanh thản khi rời bỏ em, rời bỏ thế giới này chứ?
Những áng mây xanh nhẹ tênh, trôi dần về phía chân trời, những gợn sóng lăn tăn vỗ về bình yên của bãi cát…
Thoại đã đi thật rồi, đôi khi có những thứ không thể níu giữ, tình yêu của tôi và Thoại đã đến lúc phải bay lên, hoà vào vũ trụ bao la kia, để một mầm xanh mới được bắt đầu….
- Tôi không cần biết em đã từng yêu ai. Tôi cũng không cần biết người nào đã từng khiến em đau khổ. Tôi chỉ muốn em hiểu rằng: Tôi thích em! Thế là đủ rồi.
Cold chìa cánh tay ra, nhìn tôi, và mỉm cười.
Tôi ngước nhìn Cold lần nữa, bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Cold, phải, Cold là Cold, không thể nào là Thoại, dù có giống nhau đến đâu cũng vẫn là hai trái tim và hai tâm hồn…
Và tôi nghĩ rằng…Tôi muốn yêu thêm lần nữa! Đau khổ như thế là đủ rồi, tôi còn phải sống vì Thoại nữa. Phải sống tốt hơn bây giờ! .Tôi đến bên Cold không phải vì Cold giống Thoại, cũng không phải theo ý Thoại mà là vì tôi muốn sống lại, muốn được hồi sinh…
Giữa một vòng tròn cát lớn, có một tình yêu mới, là kết tinh, là tiếp nối của một tình yêu cũ, tuyệt vời, và hạnh phúc….
……………………
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần Cuối
2 năm sau.
Tôi đã 24 tuổi. Cũng không phải là quá già +_+. Cold và tôi đã trở thành cặp đôi thu hút mọi sự chú ý của công ty và của cả thành phố này từ khi chúng tôi công khai mối quan hệ. Đơn giản là vì tôi sắp được trở thành con dâu của gia tộc danh giá nhất vùng, nắm trong tay số tài sản khổng lồ, điều quan trọng hơn là Cold lại là con trai duy nhất của dòng họ.
- Bà gọi chúng cháu tới có chuyện gì không ạ??? – Cold hỏi khi được bà nội “triệu tập”
- Bà đã coi ngày rồi, thứ 2 tuần sau hai đứa sẽ làm lễ cưới!
- Há???? Bà nói gì cơ??? Cưới ư??? – tôi hoảng hốt
- Đúng! Phải cưới ngay lập tức!
- Nhưng chúng cháu… – Cold ngập ngừng, còn tôi thì cấm khẩu.
- Không nhưng nhị gì hết! Bà nói là phải làm!
Thế là tôi và Cold nhìn nhau tiu nghỉu…
Lúc từ biệt thự đi ra.
- Sao nhìn em có vẻ không vui khi phải lấy anh thế? – Cold nhăn mặt
- Em có nói là sẽ lấy anh đâu mà vui với buồn!
- Em dám cãi lời bà sao???
- Đúng! Hôn nhân là chuyện cả đời, làm sao có thể muốn là được!
- Chẳng lẽ em chưa bao giờ có ý định sẽ lấy anh sao???
- Đúng! Chưa bao giờ! Lấy chồng sớm thì khổ sớm thôi!
- Em…em…
.
Cold giận dữ bỏ đi trước. Tôi nhìn theo rồi nhún vai, tôi nghĩ là mình không nói cái gì sai cả.
Những ngày sau đó Cold giận tôi, không thèm liên lạc hay gặp mặt, tôi cũng không phản ứng gì. Tính của anh ấy thì tôi đã quá rõ rồi. Vừa cực kì trẻ con và rất cứng đầu!
…………..
- Em với Cold dạo này có chuyện gì thế? – Ken hỏi tôi khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê.
- Bà nội anh ấy đòi chúng em phải cưới! Em không chịu, thế là Cold giận em! – tôi vừa uống cà phê vừa nói.
- Cưới ư??? Sao gấp thế? Hai đứa còn trẻ mà!
- Thì đó! Em cũng nghĩ thế! Nhưng không hiểu sao anh ấy lại giận!
- Chắc Cold nghĩ em không yêu cậu ấy…
- Nếu anh ấy nghĩ thế thật thì không xứng đáng làm bạn trai của em!
- Cái con nhỏ này! Tính khí càng ngày càng giống đàn ông!
- Phải mạnh mẽ mới sống được anh ạ! Chứ đâu như cái Linh, lúc còn đi học chanh chua là thế mà sau khi lấy anh nó trở nên nhu mì quá đáng, bị anh bắt nạt hoài à!
- Đừng có nói bậy! Anh bắt nạt cô ấy hồi nào!
- Em không biết, nhưng em thấy thế!
Chúng tôi cứ ngồi nói huyên thuyên như vậy mãi cho đến tối. Thời gian 2 năm trôi qua có quá nhiều thay đổi. Không ai ngờ sự lựa chọn cuối cùng của Ken lại là Vy Linh – hotgirl đỏng đảnh ngày nào. Âu cũng là số phận…
Sáng hôm sau…
Tôi bây giờ là giám đốc nhân sự của công ty. Chức vụ này không phải do nhờ mối quan hệ với Cold mà có, tất cả đều nhờ sự nỗ lực của tôi. Lúc nào tôi cũng muốn được thể hiện mình.
- Thưa giám đốc! Có người muốn gặp giám đốc…- cô thư kí mở cửa phòng báo cáo.
- Ai thế???
- Tôi cũng không biết! Một thanh niên trông rất tuấn tú!
- Cứ mời vào!
5 phút sau, cánh cửa phòng mở ra, tôi ngẩng mặt lên nhìn….
- Ôi không! Quốc Hy! Em về hồi nào thế??? – tôi ngạc nhiên đứng bật dậy
- Ylen của tôi!
Quốc Hy chạy vào ôm chầm lấy tôi.
- Sao cậu bảo là 4 năm mới về mà, bây giờ mới chỉ 2 năm…
- Nhớ Ylen nên về thôi!
- Lại đùa nữa rồi!
- Ba tôi bệnh, giờ phải về gánh vác công ty. Thật không thể khổ hơn!
Mãi nói chuyện với Quốc Hy, tôi không nhận ra Cold đang đứng ở cửa và nhìn tôi.
- Em làm cái gì thế này hả?
Tiếng hét của Cold khiến cả tôi và Quốc Hy giật mình nhìn lại, tôi vội vã buông Quốc Hy ra.
- Ơ! Cold…
- Người này là ai??? Tại sao….tại sao em lại ôm một thằng con trai khác trước mặt tôi chứ????
- Anh hiểu nhầm rồi! Đây là…
- Không cần phải giải thích nữa! Hoá ra em không chịu lấy tôi là vì người này. Thật không ngờ… – Cold nói trong cay đắng rồi bỏ đi.
.
Tôi nhìn theo. Thở dài. Ghen tuông là biệt tài số 1 của bạn trai tôi.
- Là bạn trai của Ylen hả? Sao lại giống….à không…
- Ý nói giống Thoại phải không? Đó là Cold, người yêu của chị, đúng là giống Thoại thật, nhưng đó không phải là Thoại! – tôi cười nhẹ.
- Tôi bên đó có nghe Phong Ken kể Ylen có tình yêu mới, giờ mới được thấy mặt, nhìn cũng được. Nhưng có yêu Ylen hơn tôi không đấy!
- Lại nói bậy nữa rồi! – tôi lấy tay đánh vào vai Quốc Hy
Tuy không nói gì nhưng trong lòng tôi nóng hơn lửa, không biết Cold đang nghĩ về tôi như thế nào, đúng là trớ trêu thật.
Tối lại, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Cold.
Nhưng không có phản hồi nào cả.
Với một niềm kiêu hãnh cực kì lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải đi năn nỉ người yêu tha thứ. Nhưng bây giờ, tôi đành bấm bụng tới nhà Cold.
Lúc mười giờ đêm, một mình tôi lái xe đến nhà “chồng tương lai”, đường phố vắng người, những hàng cây đứng im lìm, tôi cảm thấy hơi rợn tóc gáy.
Tới nhà Cold, tôi tiến lại bấm chuông, cánh cửa sắt khổng lồ từ từ hé mở, tôi ái ngại dắt xe vào sân.
- Di! Sao cháu đến đây vào giờ này thế? Có chuyện gì sao? – bà nội Cold lo lắng hỏi.
- Dạ…cháu chào bà. Bà ơi, Cold đã về chưa ạ? – tôi cúi mặt hỏi, xấu hổ quá.
- À…ta biết rồi đấy! Hèn gì mấy bữa nay thấy thiếu gia nhà này mặt mày buồn so, hoá ra là vì cháu! – Bà nội Cold cười tươi.
Tôi im lặng.
- Nó vẫn chưa về cháu ạ! Chưa bao giờ thấy nó về muộn như thế! Nếu có việc gì đột xuất nó vẫn luôn gọi điện về báo. Thằng này càng lúc càng hư rồi đây!
Tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Tôi cùng bà nội Cold ngồi nói chuyện hồi lâu, chốc chốc tôi lại ngóng ra cổng, nhưng vẫn không thấy Cold về.
11h30
Cả bà nội lẫn tôi đều trong tình trạng ngồi trên đống lửa. Tôi lại hoảng sợ, cứ lúc nào phải chờ đợi là tôi lại có cảm giác này.
Chợt tôi nghe tiếng xe ô tô từ ngoài cổng, ngay lập tức tôi chạy ra.
Trong màn đêm đen kịt, tôi nhìn thấy Cold ngồi trong xe, áo quần xộc xệch.
- Cold, sao anh lại uống say như thế này chứ? – tôi nổi giận rồi đỡ Cold xuống.
- Hơ hơ….cô là ai…cô là ai…sao nhìn giống Di của tôi thế này…- Cold lè nhè.
- Khổ quá! Di đây! – tôi bắt đầu nổi khùng.
- Không phải, đừng có dối tôi, Di của tôi không bao giờ tới đây…hơ hơ….
- Nhìn anh lúc này…thật là…không thể tin được! – tôi vừa đỡ Cold vào nhà vừa càm ràm, chưa bao giờ tôi nhìn thấy Cold trong tình trạng say xỉn quá mức như thế này.
- Cô đi đi, thả tôi ra, không đứa con gái nào được đụng vào người tôi ngoại trừ người yêu của tôi…tránh ra! – Cold gật gà gật gù đẩy tôi ra.
- Yên cái coi! – dù rất tức giận nhưng tôi vẫn phì cười.
Bà nội Cold từ trong nhà chạy ra.
- Trời ơi! Cháu làm cái gì mà uống say thế này chứ! Thật không ra thể thống gì cả!
Nghe tiếng bà nội, Cold dừng lại, mắt lờ đờ rồi hất tôi ra khỏi người mình. Sau đó, anh chàng quỳ xuống trước mặt bà nội.
- Trời đất! làm cái gì thế ??? – cả tôi và bà nội đều ngạc nhiên.
- Hơ hơ….cháu trai xin được nhận tội trước bà, cháu không giữ được nguời yêu…hic hic….không xứng đáng làm cháu bà….hic hic…
Tôi bật cuời. Thiếu gia của tôi cũng có lúc khùng khùng như thế này cơ đấy.
- Trời ơi! Cháu đừng làm bà sợ chứ! Tụi bây đâu, chạy lại đỡ thiếu gia vào phòng mau lên! – Bà nội hoảng hốt trước hành động có một không hai của đứa cháu trai, không biết Cold uống loại rượu gì mà thần kinh trở nên “hỗn loạn” như thế này.
Cold nằm trên giường. Tôi đứng nhìn rồi lắc đầu. Một đại thiếu gia, một giám đốc công ty mà lại có lúc say mèm để rồi hành động kì quặc. Tôi đành phải tiến lại cởi giày, thay áo cho Cold. Tôi bắt đầu nghĩ lại việc sẽ lấy Cold làm chồng. Nếu ngày nào cũng say xỉn như thế này thì làm sao sống nổi.
Xong xuôi đâu đó, tôi cầm cặp xách rồi tiến ra cửa. Khuya lắm rồi, phải về nhà kẻo ba mẹ lo lắng. Còn Cold, ngày mai tôi sẽ “tính sổ” sau.
Nhưng cửa đã bị khoá. Tôi hốt hoảng giật giật tay cầm nhưng vẫn vô dụng. Tôi nhăn mặt rồi bắt đầu hiểu ra, đây là ý đồ của bà nội Cold. Haizzz. Bó tay với hai bà cháu nhà này.
Tôi đành gọi điện báo cho ba mẹ biết là đêm nay không thể về nhà vì mắc việc công ty để hai người đỡ lo lắng, xong xuôi tôi tiến lại nơi Cold đang nằm, thầm “nguyền rủa” cậu bạn trai, vì cái hành động say xỉn không đúng lúc mới khiến cho tôi không thể về nhà được. Tôi ngước mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm một thứ có thể ngủ được. Chiếc ghế Sofa! Tôi nhìn thấy nó ở góc tường bên phải. Tôi mỉm cười tiến lại và ngồi xuống. Một ngày làm việc mệt mỏi không cho phép tôi thức khuya hơn nữa. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ….
Những tia nắng hắt qua khung cửa sổ rọi xuống mặt tôi khiến tôi tỉnh giấc, tôi từ từ mở mắt vươn mình như thói quen hằng ngày vẫn làm trước mỗi buổi sáng. Nhưng hình như cánh tay tôi đã bị cái gì đó chặn lại…
- Tại sao em lại ở đây???
Tôi giật nảy mình. Khuôn mặt Cold đang lù lù trước mắt tôi.
- Trời đất! Làm người ta hết cả hồn!
- Anh hỏi là tại sao em lại ở trong phòng anh???
- Anh đừng hỏi em! Hỏi chính anh kìa! – tôi bắt đầu bực mình khi nhớ lại chuyện hôm qua.
- Hỏi anh ư??? – Cold ngơ ngác.
Tôi không nói gì, ngước mắt nhìn xem cánh cửa phòng đã đuợc mở chưa. May là đã mở, tôi đứng dậy, đẩy Cold sang một bên rồi cầm cặp đi về.
- Em không muốn nói chuyện với anh lúc này. Em về đây!
- Đứng lại! – Cold cầm tay tôi kéo lui
- Buông tay người ta ra!
- Đây là đâu mà em muốn tới là tới, muốn đi là đi hả?
- Bộ anh tưởng em muốn ở trong phòng này lắm à??? Nếu không vì anh say bét nhè, bắt em phải đỡ vào rồi bị nhốt luôn trong này thì em đã về nhà lâu rồi, đâu phải ngồi trên ghế mà ngủ như thế này đâu! Không hiểu sao em lại tớí nhà anh làm gì nữa.
- Cái gì???
- Thật không ngờ Cold cũng có lúc say xỉn, mà lại say xỉn một cách quái dị như thế! Anh mà cứ như thế này hỏi làm sao em có thể lấy anh được chứ!
Tôi hất tay Cold ra rồi bỏ về.
- Em đừng lấy lí do đó ra để phủ nhận việc lấy anh, tất cả đều là nguỵ biện, em làm anh thất vọng quá!
Tôi khựng lại.
- Anh nghĩ rằng em là một cô gái sống có bản lĩnh và rất chung thuỷ, yêu em 2 năm anh luôn nghĩ như thế, nhưng bây giờ…
- Anh đang nói cái gì thế???
- Anh không thể tin em lại có thể là người như thế…
Tôi tát Cold…
- Em không cho ai có quyền xúc phạm đến nhân cách của em. Những gì anh đã làm cho thấy rằng anh không tin em. Yêu một người mà không có niềm tin thì thà chấm dứt để đỡ đau khổ.
Tôi nói trong lạnh lùng. Nhưng trong lòng đau như cắt…
Tôi về. Cold không níu lại.
Từ khi Thoại mất cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ khóc vì một đứa con trai nào cả. Nhưng bây giờ, khuôn mặt tôi đã ướt nhoè vì một người khác, người mà tôi nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ sống vì người ấy. Lần đầu tiên từ lúc yêu Cold tôi mới có cảm giác đau khổ và thất vọng như thế này….
…………………………………………………
Vậy là tình hình càng lúc càng căng thẳng…Tôi và Cold không gặp nhau cũng đã được một tuần.
- Vẫn còn giận nhau à? – Quốc Hy đưa cốc cà phê lên miệng nhấm nháp rồi hỏi tôi.
- Ừ!
- Vì chuyện khi bữa à??? Sao Ylen không giải thích cho anh ấy hiểu!
- Không cần thiết, Cold không cho tôi có cơ hội để giải thích.
- Định là bỏ nhau luôn đấy à???
- ….
- Thế cũng tốt! Bỏ Cold rồi đến với tôi cũng được! – Quốc Hy cười xoà
- Thôi! Đừng nói nhảm! Tôi phải đi làm đây! Cậu đi sau nhé! Hôm nay tôi có cuộc họp! – tôi thở dài rồi đứng dậy.
…………………..
Về phần Quốc Hy:
Quốc Hy nhìn theo bóng Tường Di khuất sau ô cửa kính. Cậu nhóc vốn sống nội tâm, những suy nghĩ trong lòng không bao giờ bộc lộ cho ai biết, như lúc này, nói là vậy nhưng Hy biết rằng sẽ chẳng bao giờ Di đến với mình, vì số phận đã an bày như thế…
Đang suy nghĩ đăm chiêu, cậu nhóc không để ý rằng có một vật thể bay kì lạ đang tiến lại phía mình và rơi tụ do trên đầu cậu nhóc. Hoàng hồn lại, cậu mới định dạng nó là cái gì….một chiếc mũ lưỡi trai…
- Sorry! Sorry! Anh không sao chứ??? Thằng nhóc em tôi tôi phá quá, mong anh thông cảm!
Một giọng nữ trầm cất lên, Quốc Hy nhìn sang. Một cô gái tóc ngắn, mặc áo sơ mi sọc xanh, gương mặt thanh tú với đôi mắt tròn to đen láy đang rối rít xin lỗi cậu nhóc. Bất giác, Quốc Hy thấy có dòng điện xẹt ngang người…
- Ơ…ơ….không sao!!!!
Cô gái mỉm cười, lấy lại chiếc mũ và bước đi, cậu nhóc ngoái đầu nhìn lại, thì ra là hai chị em, có vẻ như là con gái của chủ tiệm cà phê này. Đôi mắt Quốc Hy hướng về bóng áo sọc xanh ấy với một ánh nhìn kì lạ…
2 ngày sau…
Quốc Hy đi làm bằng xe buýt. Một công tử đi làm bằng xe buýt. Đó quả là một chuyện lạ. Như hôm nay, cậu nhóc đang bước lên xe buýt để đến công ty…
- Xin lỗi! Chờ tôi với bác tài ơi!- Ai đó đang chen chân lên chuyến xe buýt.
Lại gọng nói ấy…Quốc Hy nhìn sang. Cô gái mặc áo sơ mi xanh….đúng là duyên phận…
…………………………………………
Hôm nay là thứ 2, tính ra cũng đã được 15 ngày kể từ khi tôi và Cold giận nhau.
Trong bộ đồng phục công sở, tôi bước thoăn thoắt về phía có thang máy. Chợt tôi thấy Cold từ đằng xa đang tiến lại phía mình. Đôi mắt tôi khựng lại. Nhưng tôi nghĩ là mình sẽ tiếp tục đi thẳng.
- La Tường Di! – Cold đột nhiên hét lớn khiến tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh đều quay đầu nhìn.
Tôi hốt hoảng, đứng lặng như tờ. Cold từ từ tiến lại phía tôi, khuôn mặt trông cực kì hình sự.
Tôi bắt đầu toát mồ hôi, cho dù bây giờ không còn là nhân viên trực thuộc sự quản lý trực tiếp của Cold như trước nhưng cái cảm giác bị kêu cả tên lẫn họ như thế vẫn khiến tôi hơi hơi sợ…
- Anh…anh làm gì thế??? – Tôi run run hỏi khi thấy Cold đứng trước mặt mình.
Một cái kiss trong ngỡ ngàng trước toàn bộ nhân viên công ty. Tôi bất động.
- Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nhé! – Cold mỉm cười.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, quá ngạc nhiên khiến tôi không kịp định hình hay phản ứng gì. Đôi mắt tôi mở to tròn xoe nhìn Cold.
- Em không nói gì, không phản ứng gì nghĩa là em không còn giận anh nữa nhé!
Nói xong ngay lập tức Cold quỳ xuống trước mặt tôi, đưa bàn tay phải của tôi lên rồi nói:
- Nếu không còn giận anh nữa thì chúng mình lấy nhau nhé! – Cold lấy trong bọc áo vest chiếc nhân kim cương đưa lên phía trước mặt.
Tình hình đại sảnh hỗn loạn như bị khủng bố. Tât cả mọi ánh mắt đều hướng về tôi và Cold như muốn “thiêu đốt” 2 chúng tôi. Sự xấu hổ, ngượng ngùng và ngơ ngác khiến tôi cấm khẩu, người đơ ra.
- Em lại không nói gì, không phản ứng gì nghĩa là em cũng đồng ý với việc lấy anh rồi nhé! – Nhanh như chớp Cold lấy nhẫn đeo vào tay tôi, mọi hành động diễn ra nhanh chóng đến bất ngờ.
Lúc tôi kịp định hình lại chuyện gì đang xảy ra thì tất cả đã đâu vào đấy +_+. Cold đã thông minh tạo ra một tình huống đặc biệt để tôi không thể từ chối hay đúng hơn là không kịp từ chối lời cầu hôn. Mọi người vỗ tay ào ào chúc mừng tôi và Cold, đồng thời khâm phục màn cầu hôn có một không hai của đại thiếu gia si tình. Còn tôi, lúc “hối hận” thì đã quá “muộn màng” .
Hoá ra Quốc Hy đã tìm gặp Cold để nói tất cả. Và cách cầu hôn này cũng là do Quốc Hy gợi ý cho Cold. Sau khi biết được sự việc tôi đã vô cùng nổi giận. Nhưng ….thật ra mà nói….tôi cũng đã “quá già” để từ chối lời cầu hôn của Cold . Và thực ra, trong tiềm thức của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy ai khác…ngoài Cold.
Ngày Senil sinh đứa con đầu lòng cũng là ngày tôi bước lên xe…bông .
- Tại sao em lại đồng ý lấy anh nhỉ??? – trong bộ lễ phục cô dâu, tôi vừa nhăn mặt vừa ngước lên nhìn Cold đang đứng bên cạnh.
- Ai biết đâu! Đó là do em tự nguyện mà! – Cold cười.
- Ai nói là tự nguyện ? Lấy một thiếu gia như anh làm sao mà sống yên ổn được chứ!
- Nhưng thiếu gia yêu em là được rồi!
- Ai biết cả đời có mãi yêu người ta không?
- Cũng chưa chắc! Nhưng….bây giờ thì….
Cold cúi xuống, hôn nhẹ vào môi tôi rồi mỉm cười…
- Yêu em…
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười. Nhiều lúc tôi ngỡ rằng chẳng bao giờ hạnh phúc có thể đến với tôi thêm lần nữa…
Trong hôn trường, với trang phục áo cưới màu trắng tinh, tôi lộng lẫy như một công chúa tuyết, tôi ngồi trên ghế ớ góc bên phải, đợi chú rể, Cold bảo có việc nên phải đi đâu đó chút xíu. Hôm nay có rất nhiều người đến, có lẽ đây là đám cưới lớn nhất vùng từ trước đến nay. Tôi không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cực kì hồi hộp.
Đã đến giờ cử hành hôn lễ. Nhưng Cold không tới…
15 phút…
30 phút…
Chú rể đã biến mất….
Cả hôn trường trở nên hỗn loạn, ai cũng tỏ vẻ lo lắng nhìn tôi thông cảm, một số người thì lại thấy bất bình vì phải chờ đợi lâu. Riêng tôi, tôi cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, cứ như thể là một thứ gì đó quan trọng đã rời bỏ tôi mà đi. Tôi đứng lên, đặt bó hoa cô dâu lại trên ghế rồi chạy nhanh vào trong, tôi muốn khóc nhưng không thể để người khác thấy mình khóc.
Một điều kì lạ nữa là hôm nay, tuy là ngày cưới của con trai nhưng không thấy sự xuất hiện của ba mẹ Cold, họ nói là có chuyện gấp bên Nhật không thể qua được, nhờ bà nội Cold đứng ra chủ trì hôn lễ. Điều đó cũng đã làm tôi cảm thấy khó chịu phần nào…
Trong lúc chạy vào phòng, tôi tình cờ trong thấy chiếc huy hiệu năm xưa của Thoại đang nằm ở góc cửa. Tôi dừng lại…làm sao có thể như thế được???? Chiếc huy hiệu đó, tôi nhớ là chính tay tôi đã ném xuống biển 2 năm về trước rồi mà??? Tôi thoáng giật mình, rợn người…
Tôi nhẹ nhàng tiến lại…Nhưng lúc đến nơi thì chiếc huy hiệu lại biến mất…
Tôi toát mồ hôi, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm, không thể nào, tôi đã nhìn rất kỹ rồi mà, rõ ràng chiếc huy hiệu đã nằm ở đấy….
Chợt lòng tôi nóng như lửa đốt, linh tính mách bảo Cold có chuyện không hay xảy ra…
5 phút sau đó…cảnh sát khu vực gọi điện thoại về gia đình tôi, nói rằng Cold đã bị tai nạn…
Một lần nữa tôi thấy bầu trời như đổ sụp trước mắt. Ông trời không thể phủ phàng tàn nhẫn với tôi như vậy được. Đã một lần rồi, Thoại đã bỏ tôi mà đi. Bây giờ, lại đến lượt Cold, không thể …không thể nào….
Tôi không kịp thay áo quần, mặc luôn chiếc áo cưới mà Cold đặt may riêng cho tôi chạy vào bệnh viện. Tới phòng cấp cứu, tôi chỉ kịp nhìn thấy người ta đưa Cold vào phòng mổ, cánh cửa trắng lạnh toát đóng lại, tôi quỵ xuống. Thảm cách bảy năm trước lại trở về trong tâm thức của tôi khiến tôi mất đi lý trí, toàn thân rã rời.
Trợ lý riêng của Cold chạy lại đỡ tôi đứng lên.
- Phu nhân giám đốc bình tĩnh!
- Anh nói đi! Tại sao Cold của tôi lại nằm ở đây??? – tôi hét lên trong đứt đoạn.
- Thưa! Tôi cũng không biết rõ! Tự nhiên giám đốc chạy ra nói rằng đưa chìa khóa xe của tôi cho anh ấy mượn có chút việc. Tôi cũng thắc mắc là tại sao trong ngày cưới mà anh ấy lại bỏ đi như thế. Đến một lúc sau thì cảnh sát gọi điện cho tôi, nói rằng xe ô tô của tôi đã tông vào cột điện bên đường….Tôi cũng không ngờ….
Tôi nghe đến đó thì đầu óc quay cuồng, người lịm đi, tôi không còn thấy gì xung quanh…
Trong đầu tôi bây giờ hiện lên khung cảnh đau thương của 7 năm về trước, cái thảm kịch Thoại bê bết máu cùng với chiếc xe tay ga nát bấy trong cái đêm định mệnh…Bây giờ, tất cả cứ như lặp lại như một vòng tuần hoàn của bi kịch…
Và tôi đã ngất đi, trong nước mắt…
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 3 – Hết
Chapter 3: YÊU LÀ VĨNH CỬU
Người ta vẫn luôn nói rằng nỗi đau thể xác dù có nặng nề đến đâu cũng có thể chữa lành được, nhưng nỗi đau tinh thần lúc đến đỉnh điểm sẽ là con dao giết chết một con người.Và tôi đã không chịu đựng thêm được nữa, trong khi Cold đang nằm trong phòng mổ thì tôi nằm trong phòng cấp cứu trong tình trạng chết lâm sàn vì chấn động tâm lý quá nặng nề…. Chúng tôi chỉ cách cái chết trong gang tất….
Tôi nhìn thấy mình đang ở trong một khu vườn, giống hệt như khu vuờn mà tôi mơ thấy hồi năm 11. Nhưng không thấy hoàng tử, quái vật hay khối ru bích biết đi đâu cả, chỉ có mình tôi, cô đơn…
…………………
Tôi men theo bìa rừng, chạy thật nhanh về phía có ánh sáng. Tôi vốn sợ bóng tối. Nhưng càng chạy tôi càng thấy âm u như cõi lòng tôi bây giờ, ngột ngạt và u uất. Và như một sự sắp đặt, tôi lại nhìn thấy chiếc huy hiệu năm xưa, nhưng cứ tiến lại gần là tôi lại biẽn mất như hình ảnh Thoại lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí…
Và tôi nhìn thấy một dòng sông trong xanh phẳng lặng, yên tĩnh đến mức tuyệt đối. Tôi tiến lại, ngồi trên bờ sông nhìn bóng mình dưới nước, nhưng tôi không thấy gương mặt mình trong đó, tôi chỉ nhìn thấy những đám mây u tối bủa vây. Chợt tôi thấy khát nước, tôi đưa tay múc một ngụm nước cho vào miệng, nhưng không ngọt chút nào mà mặn chát như vị của nước mắt. Tôi giật mình. Phải chăng đây là dòng sông nước mắt của tôi đã tuôn ra trong suốt 7 năm qua. Tôi vẫn ảo tưởng rằng mình đã quên được Thoại nhưng đêm đêm tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng ấy trong giấc mơ, nói là yêu Cold nhưng vẫn lắm khi tôi nhìn Cold thành Thoại. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, tôi thấy chóng mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra…. Tất cả cứ như đưa tôi quay lại đối diện với bản thân mình.
Và tôi mở mắt….
Bây giờ là đêm khuya, một mình tôi trong căn phòng bệnh nhân, Mọi người có lẽ đang ngủ ở ngoài cửa phòng. Tôi muốn gặp Cold….
Thế là, trong bộ áo quần bệnh nhân, tôi lê thân xác mệt mỏi của mình đến căn phòng nơi Cold đang nằm. Không biết vì sao tôi có thể biết được số phòng của Cold. Có lẽ là linh tính. Cũng như tôi và Thoại luôn có một mối thần giao cách cảm…
Tôi thấy Cold đang nằm ngủ, đang thở oxy, đầu quần băng trắng. Nhưng có lẽ là nhẹ hơn Thoại năm đó.
Tôi lại gần, ngồi bên cạnh, cầm cánh tay Cold lên rồi nói trong nước mắt:
- Anh nói anh yêu em! Nhưng anh đang giết em. Em cứ ngỡ rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em sau bao nhiêu đau khổ. Thế mà hôm nay mọi chuyện lại xảy ra như thế này! Không được đâu, em không cho phép anh nằm đây như thế này… Nếu anh lại bỏ em ra đi như Thoại năm đó…Em sẽ đi theo anh…
Và tôi ngủ thiếp trên tay Cold, trong đau khổ và tuyệt vọng….
- La Tường Di!
Tôi nghe thấy ai gọi tên mình….Giọng nói quen lắm….Tôi nghĩ có lẽ mình lại nằm trong giấc mơ…
Tôi choàng mắt tỉnh dậy… Tôi thấy Cold đang nhìn tôi. Ôi không! Là mơ hay thật thế này? Bác sĩ nói là nhanh nhất cũng phải mất một tuần Cold mới có thể tỉnh lại, nhưng tính đến bây giờ mới có 2 ngày. Tôi hốt hoảng:
- Cold! Cold ơi! Anh tỉnh lại rồi! Là thật hay mơ đây?
Tôi hoảng loạn cầm tay Cold, rồi lấy tay véo má mình. Tôi thấy đau. Một cảm giác thực. Như vậy thì không phải là mơ. Tôi hạnh phúc đến phát khóc.
- You nói gì thế???? Ai là Cold ở đây???
Tôi giật mình.
- Cold! Anh đang nói gì thế?
- You đang mê sảng à??? Tôi là Thoại mà! Hay là lo cho tôi quá nên đầu óc you có vấn đề thế???
- Thoại ư???
Tôi ngẩng người. Thế này là thế nào??? Không chần chừ, tôi chạy đi tìm bác sĩ, đầu óc cứ như bị say sóng…
- Tránh ra! Đừng đụng vào người tôi! La Tường Di, you ở đâu rồi??? – tôi đứng ở ngoài nghe rõ mồn một tiếng Cold gọi tôi, tôi đứng dựa vào tường để chế ngự nỗi đau đang dâng lên trong lòng. Số phận đang đùa giỡn với tôi thì phải…
Tôi chạy lại nơi bà nội Cold đang ngồi:
- Bà ơi! Bà nói thật cho cháu biết đi! Tên thật của Cold là gì???
- Ờ! Thì nó có tên Việt là Trần Lâm Kha…
- Không đúng! Bà nói dối cháu! Không phải thế!
- Cháu đang nói gì thế! Đó…đó là sự thật mà….
Tôi quỳ xuống dưới chân bà nội, nói trong nước mắt:
- Cháu xin bà, bà hãy nói cho cháu biết đi! Cold tên thật là Trần Thoại, đúng không bà??? Bà! Bà trả lời cháu đi chứ???
Nghe đến hai chữ “ Trần Thoại”, đột nhiên gương mặt bà nội Cold tối lại..
- Làm sao…làm sao cháu biết….
Tôi buông thỏng hai tay, đôi mắt không còn thấy gì nữa. Đúng lúc đó, từ phía hành lang, tôi nhìn thấy ba cùng mẹ Cold chạy đến….người đàn ông ấy chính là cha Thoại năm xưa….Chính ông ấy cũng tỏ thái độ ngạc nhiên khi nhìn thấy sự có mặt của tôi.
Tại sao Thoại là là Cold, Cold lại là Thoại, tại sao lại thế??? Chẳng phải Thoại đã chết rồi sao? Đã ra đi vĩnh viễn rồi sao? Bây giờ sao mọi chuyện lại hỗn loạn thế này? Tôi ngồi im bất động.Và như một ám ảnh, tôi lại nhìn thấy chiếc huy hiệu năm xưa, ở góc lan can…
Tôi đã từng rất mong Cold là Thoại. Nhưng cái hạnh phúc đó lại đến trong một hoàn cảnh không thể ngờ tới như thế này, khi mọi chuyện ngỡ như đã đi theo một lối khác thì lại trở về với hướng cũ.
Cánh cửa phòng mở ra, bác sĩ xuất hiện:
- Đúng là một kì tích! Chúc mừng gia đình! Nhưng….
- Nhưng gì bác sĩ???? – ba Cold hốt hoảng.
- Tôi muốn hỏi gia đình một chuyện. Có phải trước đây bệnh nhân đã từng bị một chấn động khá nặng ở vùng đầu và dẫn tới mất một phần trí nhớ không?
- Chuyện này….- người đàn ông ngập ngừng – Đúng là có chuyện đó! 7 năm về trước nó đã bị tai nạn….
Tôi như bị sét đánh. Mắt nhìn trân trân vào người mà tôi sắp gọi là ba chồng.
- Đây là một trường hợp hy hữu và chưa từng có trong lịch sử. Bảy năm trước khi bị chấn động vùng đầu, cậu ta đã bị mất một phần trí nhớ, nhưng bây giờ, Phần kí ức đó lại trở về, thay vào đó phần kí ức của thời hiện tại có khả năng đã bị mất đi. Thật không thể tưởng tượng nỗi…. – Bác sĩ lắc đầu.
- Bác sĩ nói sao??? Làm sao có thể như thế được??? – Ba Thoại ngỡ ngàng
Tôi giật mình và bắt đầu suy nghĩ. Tôi có gắng liên kết lại những gì đã diễn ra trong suốt thời gian vừa qua kể từ khi tôi nghe tin Thoại chết. Càng lúc như thế này không hiểu sao tôi lại càng bình tĩnh…
Lúc nghe tin Thoại chết, tôi quá đau khổ mà không để ý rằng là mình đã không nghe tin tức gì về đám tang của cậu ấy, lúc Cold trở lại những biểu hiện của Cold như một bản sao của Thoại, và khi tôi mơ thấy Thoại trong giấc mơ cuối cùng thì cùng lúc đó Cold tỏ tình với tôi, và khi tôi làm đám cưới với Cold thì Thoại lại trở về. Điều kì lạ nhất mà cho đến bây giờ tôi vẫn không lí giải được chính là sự xuất hiện của chiếc huy hiệu. Nó luôn xuất hiện trong những thời khắc quan trọng và như một định mệnh. Nhưng lại biến mất ngay sau đó. Nó như một ám hiệu tình yêu bí ẩn và kì diệu.
Tôi cứ đứng yên suy nghĩ như thế trong hồi lâu, không để ý mọi người đang nhìn tôi với một sự thắc mắc. Đột nhiên, ba của Thoại tiến lại phía tôi:
- Bác xin lỗi cháu….
Tôi không phản ứng gì, chỉ ngước mắt nhìn lên
- Bảy năm trước bác đã đưa Thoại đi trong yên lặng, không dám để cháu biết, và trong khoảng thời gian năm năm ở Đức, bác đã dấu Thoại không cho nó biết bất cứ điều gì về cháu. Bác biết cháu đã rất đau khổ…bác cũng….
- Ông đừng nói gì nữa! Tôi không muốn nghe. Cuối cùng kẻ khiến tôi phải đau khổ ngần ấy năm lại là ông.
- Bác biết là bác đã có lỗi rất nhiều với cháu. Nhưng trách nhiệm của một người làm cha buộc bác phải làm như vậy. Cháu biết không? 7 năm trước, vào cái đêm đó, bọn xã hội đen đã tới tận bệnh viện để tìm tung tích thằng nhỏ trả thù cho đại ca của chúng nó, bác đành phải đưa Thoại ra nước ngoài để đảm bảo an toàn. Lúc ở bên Đức, nhiều lần nó hỏi về quá khứ nhưng bác không dám nói vì sợ nó lại đòi quay về, nó vẫn luôn nói rằng thường mơ thấy cháu nhưng không biết cháu là ai. Bác đã đau khổ mà giấu đi. Thoại là tương lai của cả dòng họ, bác không thể để nó phải chịu đau đớn lần nữa. Nhưng bác không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này….cho đến bây giờ bác mới hiểu rằng giữa cháu và nó là duyên phận….bác ân hận vô cùng….
Ông ta nói và khóc. Tôi không nói gì cả. Gương mặt lạnh tanh. Biết rằng ông ta làm thế là vì thương con nhưng ông ta đâu hiểu cảm giác của tôi. Thoại chết đi sống lại bao nhiêu lần thì cũng ngần ấy lần tôi chạm tay vào cái chết. Chẳng ai hiểu cho tôi cả…
Tôi tiến vào phòng bệnh, ngồi cạnh Thoại. Bây giờ, khi đã biết rõ mọi chuyện, tôi vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn tí nào. Tôi vẫn thấy buồn da diết. Nhưng ít ra người tôi yêu trong suốt cả đoạn hành trình gian khổ vừa qua vẫn là một người, đó là Trần Thoại. Tính từ năm 17 tuổi đến nay, đã 7 năm tôi sống với tình yêu bé nhỏ này và đau khô cùng nó. Biết bao giờ hạnh phúc mới thực sự đến với tôi? Bao giờ???
Những ngày sau đó, Thoại tỉnh lại và hồi phục sức khoẻ đến mức kinh ngạc, cứ như được uống thần dược vậy. Từng ngày từng ngày trôi qua tôi cố gắng kể lại cho Thoại nghe những gì đã diễn ra trong 2 năm Thoại mang tên Cold, nhưng Thoại vẫn chẳng có chút hồi ức gì, tất cả cứ như bị xoá sạch đi vậy.
- You! Tôi đã sống với tên Denky Cold như thế sao?
- Cậu không nhớ gì thật à?
- Uh! Không nhớ gì hết! Cứ như trong đầu tôi có một khoảng trắng bóc vậy!
- Nhưng cậu đã trở về với Thoại ngày xưa là được rồi! – tôi cười nhẹ.
- Tôi thật là đáng trách mà! Nỡ quên mất you những 7 năm, cái này là tội lớn lắm! – Thoại chẹp miệng.
Tôi phì cười. Có lẽ cứ quên đi như thế lại hay. Thoại sẽ không còn đau khổ nữa…
- Nhưng trông you 24 tuổi so với lúc 17 tuổi thì có hơi già hơn!
- Cái gì??? Già à?? – tôi nhăn mặt.
.
Cũng phải thôi, từ cái ngày định mệnh 7 năm về trước cho đến giờ, lúc nào tôi cũng sống trong dằn vặt đau khổ thử hỏi sao không già trước tuổi được.
- Uh thì tôi già đó! Mà vì ai tôi mới già chứ!
- Ôi không! Tôi sorry! Lỡ lời! Mà you có già thật thì cũng không sao! Tôi vẫn thích you như ngày nào mà! – Thoại mỉm cười. Nụ cười mà đã 7 năm qua tôi vẫn thường thấy trong giấc mơ.
Tôi lại nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ, trời xanh quá….tôi lại thấy chiếc huy hiệu đó, nhưng nó mờ dần mờ dần rồi chìm vào nền trời xanh….
Một tháng sau, Thoại ra viện. Chúng tôi đã làm lại một đám cưới nhưng chỉ có 2 người mà thôi. Tôi muốn được ích kỷ một lần trong đời, tôi muốn được một mình hưởng thứ hạnh phúc mà bấy lâu nay chờ đợi…..
- Chúng ta đi Mỹ nhé!
- Vì sao?
- Để không còn đau khổ…để mãi được bên nhau…
“ Anh đang ở biển! Em cũng tới đây đi”
Đọc xong tin nhắn của Thoại, tôi mỉm cười. Giờ mới thực sự thấy lòng nhẹ tênh…Nhẹ như vừa được quăng đi một tảng đá nặng trịch…Nhẹ như tình yêu đã trưởng thành qua khó khăn và chờ đợi. Để hôm nay tôi lại có thể vững tin vào cuộc đời.
Ra tới biển, tôi nhìn thấy Thoại đang đứng một mình trên mỏm đá cao nhất. Anh ấy như con chim đại bàng uy dũng nhưng chịu nhiều đau thương của cuộc đời. Tôi leo lên, vỗ vai Thoại:
- Lúc trước chẳng phải anh từng nói không thích biển sao?
- Anh nói thế hồi nào? Chẳng qua là chưa dẫn em tới ra mắt thần Biển thôi! – Thoại mỉm cười, khoát vai tôi nhìn ra biển cả…
Xin ném xuống lòng đại dương bao la những nỗi đau
Xin hoà vào những con sóng niềm tin vĩnh hằng
Để chúng tôi được mãi bên nhau…
Để khẳng định chân lý ngàn đời của tình yêu bất diệt…
THE END
Ngoại truyện:
Nói quá nhiều về nhân vật chính, chúng ta đã bỏ quên những nhân vật khác rồi thì phải!
Quốc Hy với tình yêu sét đánh thì sao nhỉ???
Hôm nay là ngày nghỉ, các phòng ban trong công ty đều lên lịch đi chơi. Và dù là một con người trầm tính thì Quốc Hy cũng buộc lòng phải đi, nhất là với cương vị của một sếp tổng như cậu. Điểm dừng chân cuối cùng trong hôm nay chính là quán bar nổi tiếng nhất thành phố.
Bước qua cánh cửa gương bóng loáng, cậu nhóc cùng các thành viên trong phòng hoà mình vào một không gian đầy ánh đèn và những thứ âm thanh kì dị, Quốc Hy cố kiếm cho mình một chỗ ngồi khuất nhất, cậu không quen với những cuộc ăn chơi kiểu như thế này…
Đang ngồi nhâm nhi một ly ruợu nhẹ, chợt Quốc Hy trong thấy một đám đông trước mặt, hình như có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng cậu không để ý lâu, chuyện thiên hạ thì để cho thiên hạ xử.
Và rồi tạp âm nổi lên, hình như là tiếng cãi vã, dù nhạc vũ trường có to đến đâu nhưng cũng không thể át đi được những tiếng gây gổ, và dù không muốn nghe nhưng những lời nói khó nghe vẫn lọt vào trong tai Quốc Hy:
- Này con nhỏ kia! Mày là lính mới thì phải biết thân biết phận chứ??? Ai cho mày ở đây mà lên mặt với chị hả???
- Này bà chị già khằn, mắt mờ tai lãng kia, tôi thích gì thì tôi làm, không cần bà chị phải đứng đó mà sủa như thế!
- Ôi trời đất ơi! Mày chán sống rồi phải không? Đúng là cái đồ….
- Cái đồ gì??? Bà mà mở miệng nói tôi một câu nào là tôi không nương tay cho đâu đấy! Phải nhìn lại mình đi bà chị, xấu như ma mà bày đặt ăn diện như con gái mới lớn. Nhìn phát nôn!
Và kết quả của cuộc võ mồm ấy chính là một cuộc võ tay chân tóc tai. Con trai khi đánh nhau dù đáng sợ nhưng nói gì thì nói cũng không đáng sợ bằng con gái đánh nhau.
Và công nhận 2 “thiếu nữ” thời đại mới này đánh nhau hoàng tráng thật, không thua gì đấng mày râu, cậu nhóc tuy không nhìn nhưng chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ rùng người….
Quá mệt mỏi với không khí náo loạn nơi đây, Quốc Hy đặt tờ tiền lên bàn rồi lẳng lặng ra về mặc cho những đồng nghiệp hết sức nài nỉ.
Đi ngang qua đám đông, cậu định không nhìn, nhưng những gì mà cậu nghe được khơi gợi tính tò mò phải biết mặt những cô gái kia là ai. Cậu nhìn lướt qua…
Và rồi gương mặt Quốc Hy biến sắc…
Một mình trên con đường vắng vẻ, cậu nhóc bước đi mệt mỏi với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Không biết cậu đã đi bao lâu rồi. Chưa bao giờ thấy lòng buồn đến thế. Mà lại vì một người con gái mới quen….
Trong đầu óc cậu hiện ra cuộc trò chuyện trên bến xe buýt hôm nọ:
- Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải??? – Cô gái mắt to mặc áo sơ mi sọc xanh mỉm cười bắt chuyện.
- À! Trong quán cà phê…lúc đó…- đó là lần đầu tiên Quốc Hy cất tiếng nói trước mặt một người lạ.
- À à! Tôi nhớ ra rồi! Anh là nạn nhân của trò đùa mà thằng nhóc em tôi bày ra! Thật là xin lỗi anh!
- Cũng không sao! – cậu nhóc cười nhẹ…
Và thế là cuộc trò chuyện kéo dài cho đến khi xe buýt dừng lại. Trong tâm trí Quốc Hy lúc đó chỉ còn mỗi hình ảnh cô bé mắt to tròn mặc áo sơ mi sọc xanh cùng nụ cười ngây thơ nhưng quyến rũ….
Cho đến bây giờ, khi sự thật hiện hữu ngay trước mắt, thì cậu nhóc vẫn thấy hụt hẫng, luyến tiếc. Chao ôi! Con người ta làm sao có thể sống một lúc bằng hai con người khác nhau được chứ???
Phải! Một trong 2 cô gái mà cậu nhóc nhìn thấy ở quán bar kia chính là mối tình nhỏ mới chớm đó…
………………..
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau….???
Quốc Hy cười một mình và lắc nhẹ đầu, cậu tự thấy bản thân không cần thiết phải bận tâm thêm về những người như vậy, cậu sẽ tiếp tục đi trên con đường này, một mình, đơn độc….
Sáng
Hôm nay Quốc Hy dậy trễ, đó cũng là lần đi trễ đầu tiên từ trước đến nay của cậu .Mang vội chiếc giày da, trong bộ vest đen Quốc Hy rời nhà cùng chiếc Toyota đỏ. Từ lúc chứng kiến sự thật ở quán bar, cậu nghĩ mình không nên đi xe buýt nữa, cứ một mình sẽ tốt hơn..
- A lo! Ylen à? Gọi tôi có chuyện gì thế?
- À! Tôi gọi cậu để mời cậu đến dự buổi tiệc sinh nhật của Thoại, cũng là lễ mừng một tháng chúng tôi cưới nhau!
- Trời đất! Sao lại nhẫn tâm nói như thế với một kẻ yêu Ylen như tôi chứ!
- Thôi mà! Cậu tới nhé! 6h tối chiều mai! Bye!
Cậu nhóc mỉm cười. Có lẽ cứ đừng từ xa mà nhìn người ấy hạnh phúc thì sẽ tốt hơn.
Mãi nghĩ vu vơ, Quốc Hy nhìn trật lên đồng hồ, đã muộn 5 phút. Cậu nhanh chóng cho chìa vào ổ, chiếc xe dần dần lăn bánh.
Đến công ty, cậu nhóc chạy như bay vào trong, hôm nay có cuộc họp đối tác.
Á…
Đó là một vụ va chạm tại cổng công ty .
- Xin lỗi! Anh không sao chứ?
- Không sao! – Quốc Hy lạnh lùng không thèm để ý đến người đã va vào mình, cúi xuống phủi lại vạt áo đã bị nhăn.
- Anh…anh có phải là người trên bến xe buýt hôm nọ????
- Xe buýt???
Cậu nhóc ngẩng mặt lên.
Lại là con người đó. Quốc Hy thoáng sững sờ nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
- Phải! Chúng ta đã nói chuyện với nhau ở bến xe buýt! – cô gái cười tươi
Cậu nhóc thấy như có cái gì đâm vào tim. Con người sao có thể giả dối với nhau như thế được nhỉ???
- Thật là ghê sợ!
Quốc Hy nhìn cô gái đó với ánh mắt thất vọng xen lẫn trách cứ rồi bỏ đi.
- Ơ!
Cô gái nhỏ đứng trông theo, chỉ kịp ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của cậu nhóc.
Suốt buổi họp, đầu óc Quốc Hy chỉ có hình ảnh người con gái mà cậu cho là xấu xa đó. Dù biết không nên nghĩ đến nhưng vẫn phải nghĩ đến.
Tan họp, Quốc Hy rảo bước thật nhanh về phòng làm việc, tự cảm thấy bực mình vì đã phí thời gian cho một người không ra gì như thế.
Nhưng một lần nữa lại gặp con người đó.
Cô gái nhỏ trong bộ trang phục công sở màu xanh nhạt đang đứng trong hàng những nhân viên mới được tuyển vào của công ty.
Và Quốc Hy lại là tổng giám đốc .
- Đuổi người này ngay lập tức!
- Ơ! Thưa sếp tổng! Tại sao lại đuổi ạ??? – vị trưởng phòng tỏ ra ngờ nghệch.
- Không cần có lý do, tôi nói thì anh cứ làm!
Mọi người đều nhìn vào cô gái đó với ánh mắt dò xét. Không hiểu vì nguyên nhân gì lại bị sếp tổng cho nghỉ ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty.Còn cô gái đó, không nói gì, không phản ứng gì, chỉ nhìn vào đôi mắt của Quốc Hy.
Đó là lần duy nhất cậu nhóc nhìn thẳng vào mắt của một ai đó. Cảm giác như xoáy sâu vào trái tim mình.
Quốc Hy bỏ về phòng. Cô gái nhỏ đứng một mình giữa đám đông. Không hiểu sao cậu nhóc thấy khó chịu trong lòng.
Tan sở…
Quốc Hy mệt mỏi tiến ra phía nhà xe, vừa lấy tay nới chiếc cà vạt thắt chặt, một ngày nặng nề.
- Xin lỗi! Tôi muốn được nói chuyện với tổng giám đốc!
Cậu nhóc quay lưng lại, lại là cô gái đó.
- Không có gì để nói với nhau đâu!
Và Quốc Hy đi thẳng.
- Anh là một thẳng đàn ông tồi!
Lần đầu tiên trong lịch sử có người dám nói như thế với sếp tổng!
- Cô mới nói gì đó! Nhắc lại thử xem!
- Tôi nói anh là một thằng tồi! Tôi đã làm gì anh mà anh lại đuổi tôi chứ? Tôi làm đã sai cái gì đến mức anh đuổi thẳng tôi trước biết bao nhân viên hả?
- Cô nên cẩn thận, đừng để tôi phải nổi nóng, tôi không thích thô bạo với phụ nữ.
- Thôi đi! Tôi cần một lời giải thích!
- Giải thích ư? Chẳng có gì để giải thích cả!
- Thật uổng công tôi nghĩ anh là một người tốt. Hoá ra con người ta có thể sống 2 mặt!
- Cô im đi! Chính tôi mới là người nói với cô những câu ấy!
- Tôi ư? Vì sao chứ?
- Lại còn bày đặt thái độ giả dối! Đúng là biết mặt mà không biết lòng.
- Đề nghị anh nói năng đàng hoàng, đừng để tôi phải nghĩ xấu thêm về anh.
- Một cô gái tối ngày đi quán bar, gây gổ đánh nhau như dân gian hồ như cô mà cũng có lòng tự trọng như thế cơ à?
- Anh nói gì cơ??? Quán bar, gây gổ??? Hay là….
- Lại thái độ đó. Buồn cười…
- Này anh, ăn nói nên suy nghĩ trước sau. Tôi chấp nhận không làm ở công ty này nữa nhưng tôi không chấp nhận bị sỉ nhục. Anh đừng lấy con mắt chủ quan của mình để phán xét người khác.
- Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa…
- Chị! Làm gì mà lâu thế! Hành người ta tới đón mà còn đứng dây dưa ở đây nữa là sao?
Một giọng nói thứ ba xen vào cuộc trò chuyện. Cả Quốc Hy và cô gái nhìn ra phía đại sảnh. Sau vài giây, nam nhân vật của chúng ta cứ như bị cấm khẩu, hai mắt mở to khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó.
Và sự thật đó là một cặp song sinh…
- Thế này là….- Quốc Hy nói lắp bắp như người mới bị “tát nước” vào mặt.
Cô gái mặc quần đùi màu đen cực ngắn, mặc áo dây màu trắng cùng mái tóc dài uốn xoăn nhuộm nâu gác chân chống xe xuống rồi tiến về phía hai người đang đứng, khuôn mặt tỏ rõ thái độ khó chịu.
Càng tiến gần, Quốc Hy càng nhận thấy rõ vết bầm trên má phải dù đã được che bằng một lớp phấn dày, có lẽ đó là hậu quả từ vụ đánh nhau hôm nọ.
- Này! Chị có biết là tôi đợi ngoài cổng bao lâu rồi không? 5 phút của người ta quý như vàng mà bị chị làm cho lãng phí. Giờ có về hay không thì nói cho tôi biết, chiều nay tôi còn có hẹn với lũ bạn đi spa, không rảnh mà hầu chị đâu.
- Thôi mà! Chị xin lỗi! Tại…tại có một chút chuyện! Thôi mình về! – cô gái nói với vẻ buồn.
Quốc Hy không kịp nói gì, chỉ biết đứng nhìn. Một tình huống không ngờ đến.
- Còn ông anh này là ai? Bồ chị à? Nhìn cũng tạm. Thôi chào nhé, tôi về! – cô em nói bằng thái độ giễu cợt.
Bóng hai người con gái xa dần. Đúng là giống nhau quá. Nhưng tính cách thì trái ngược nhau. Quốc Hy cứ đứng mà nhìn như thế hồi lâu. Và cậu cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó. Nếu không có lẽ sẽ phải ân hận suôt đời.
Thế là Quốc Hy chạy theo chiếc LX màu vàng, gọi với:
- Cô gái xe buýt, tôi xin lỗi. Tối nay 7h, ở hồ Laury, tôi muốn được gặp cô!
…………………………..
7h tối, tại hồ Laury.
Dù biết khả năng cô gái ấy có mặt là rất hiếm hoi nhưng Quốc Hy vẫn đến. Vì cậu cực kì thấy có lỗi. Một mình Quốc Hy ngồi trên ghế đá bờ hồ và ngồi đợi.
1 tiếng sau.
Vẫn chỉ có một mình cậu nhóc.
- Cô ấy đã không tới! – Quốc Hy mỉm cười một mình, mặc dù trong lòng thấy buồn vô hạn.
Cậu thả nhẹ bó hoa bất tử trên tay xuống ghế đá rồi đứng lên. Lại một tình yêu cất cánh ra đi, tất cả đều chỉ vì không biết nắm giữ.
Chợt Quốc Hy nghe tiếng ai đó kêu cứu. Quay mặt nhìn lại, hình như ai đó mới bị rơi xuống hồ thì phải.Mặc dù không biết bơi ( tuy đã có học bơi được vài tháng) nhưng cậu vẫn chạy lại, nhân tính không cho phép cậu ngoảnh mặt làm ngơ.
Và nạn nhân không ai khác chính là cô gái áo sơ mi sọc xanh.
Cậu nhóc hốt hoảng:
- Trời ơi! Cứu người! Cứu người!
Nhưng sự thật là không có ai ở đây vào giờ này.
Cô gái cứ hết ngoi lên rồi lại hụp xuống nhìn thảm vô cùng, Quốc Hy không chịu nỗi đành nhảy liều xuống hồ, mong những gì học được từ mấy khoá bơi lội tại gia có thể giúp được phần nào.
Thế là giữa hồ, có hai con người đang thi đua “ngụp lặn”.
Và cuối cùng, người uống nước nhiều nhất và chìm sớm nhất lại là Quốc Hy. Trớ trêu hơn, người cứu cậu ta lên lại là cô gái.
Sự thật là cô gái bận việc nhà nên tới trễ, vừa tới thì thấy cậu nhóc ngồi một mình trên ghế đá trước mặt, tính chạy men theo bờ hồ cho gần nhưng đúng lúc đó Quốc Hy đứng dậy ra về nên cô gái vội vã gọi với theo rồi bị trượt chân ngã xuống nước , lại thêm chứng chuột rút tự nhiên xuất hiện nên không thể bơi vào bờ được ( chứ thật sự là biết bơi +_+). Mà cái hồ đó chỉ sâu có 2 mét là cùng !
- Anh tỉnh rồi à??? – cô gái vỗ vỗ vào má Quốc Hy.
Cậu nhóc mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Người ướt sũng.
- Ôi trời! Lần sau nếu không biết bơi thì đừng nhảy xuống nhé! May mà hồ nông, chứ không thì… – cô gái phì cười
- Còn cô! Cô không sao chứ? – cậu nhóc lồm cồm ngồi dậy.
- Có sao! Vì phải vác thêm xác anh lên bờ nữa mà!
Quốc Hy lặng thinh không nói được gì. Có lẽ đây là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu.
Trên ghế đá.
- Tôi…tôi…
- Anh muốn xin lỗi tôi phải không?
- Uh!
- Lúc anh nói thấy tôi ở bar rồi đánh nhau gây gổ thì tôi đã biết anh nhầm tôi với nhóc Du Kim em tôi rồi! Vì tôi với tôi là sinh đôi cùng trứng mà!
- Tôi đã quá nóng nảy.
- Đúng! Cách cư xử của anh hơi quá đáng.
- Tôi muốn cô trở lại làm việc cho công ty tôi.
- Tất nhiên! Tôi đã mất công thi tuyển vào đây thì đâu có dễ dàng bỏ cuộc được! – cô gái cười xoà.
.
- Và tôi còn muốn…
- ???
- Tôi muốn được ….
- ???
- Tôi muốn được quen với cô… trên mức là đồng nghiệp.
- Hả??? ….Ha ha – cô gái ban đầu còn ngạc nhiên nhưng sau đó cười ầm lên.
Vì đó là lời tỏ tình vụng về nhất thế kỷ!
- Cô đồng ý chứ?
- Tôi không biết!
Và thế là không có lời nói nào được cất lên. Ngôn ngữ của tình cảm là thế. Đôi khi khó hiểu đến luẩn quẩn.
Lúc chia tay.
- Thôi! Tôi về nhé! – cô gái nhanh nhảu nói trước.
- Nhưng…tôi chưa biết tên cô?
Cô gái mỉm cười, những giọt nước còn vuơn trên tóc lấp lánh trong ánh đèn chiều:
- Tôi tên là Du Ca!
………………………………………
Thế là tất cả đã có sự bắt đầu mới…
Một kết thúc không quá hoàn hảo! Vì tôi không thích sự hoàn hảo…..
Một số độc giả đã nhận xét là tôi khá nhẫn tâm khi để nhân vật chính chịu quá nhiều đau khổ, thế nhưng, cuộc sống không phải là màu hồng, và muốn có hạnh phúc thì phải vượt qua nhiều gian khổ. Tôi viết fiction này với cách nghĩ của một công dân thế hệ 9X, tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của mình về cuộc đời rộng lớn và đầy phức tạp này. Hạnh phúc không đơn giản mà nắm được trong tay, nó chỉ đến với chúng ta khi mỗi người đã bước qua thử thách và gian khổ, có thế hạnh phúc mới thấm, và giá trị của nó mới chân thật.
Chúc các bạn sống tốt và gặp nhiều hạnh phúc! Hãy luôn mỉm cười nhé! Vì nụ cười là thiên sứ của hạnh phúc mà!
I love all!
Kawi – Huế – 2008
Chapter 2: NƯỚC MẮT TÌNH NHÂN
Thời gian trôi đi bào mòn tất cả….hạnh phúc….niềm đau…..bào mòn cả con người…..chỉ còn nỗi nhớ là ở lại………
Năm năm sau…
- Thưa bố mẹ con đi học!
- Uh! Nhớ về sớm ăn cơm!
Tôi đến trường với chiếc Sirius màu trắng được ba mua cho chúc mừng việc tôi đậu Đại học. Bây giờ, tôi đã là một sinh viên năm cuối trường Kinh tế. Một trong những ngôi trường “hot” nhất tỉnh này.
- Ylen! – đó là cái tên quen thuộc của tôi mà chỉ có duy nhất một người gọi.
- Mới sáng sớm mà đã la ỏm lên rôi! – tôi vòng tay ra vẻ bề trên khi bắt gặp Quốc Hy đừng trước mặt mình trong khuôn viên. Quốc Hy cũng học ở đây, cùng trường với tôi, chỉ là sau tôi một khóa thôi. Bây giờ cậu nhóc đã đẹp trai hơn trước rất nhiều, cũng chững chạc hơn và đã tự lập được.
- Hôm nay đi sớm thế? Ăn sáng chưa? Tôi mời đi ăn!
- Tất nhiên là chưa! Để dành bụng chờ cậu đãi chứ đâu! – tôi cười.
- Vậy thì đi thôi!
Cậu nhóc khoác vai tôi, nhưng tôi đã hất ra. Từ lâu tôi đã không quen bị người khác khoác vai mình.
- Hình như hôm nay là ngày Ken về nước!
- Uh! Mà anh ấy cứ bay qua bay về như cơm bữa. Có gì mà lạ đâu!
- Có nên ra đón không nhỉ?
- Cậu khùng tôi cũng vừa vừa thôi! Anh ấy mới đi được có một tuần, giờ về nước thì cần gì mà đón.
- Ylen nói cũng đúng! Mà này! Nghe nói Ylen đã xin được việc làm tại ICall à?
- Uh! Nhưng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng thôi!
- Tôi cũng muốn đi làm thêm ngoài giờ như thế!
- Thôi đi! Lo mà học để gánh vác cái công ty giải trí to đùng của ba cậu kia kìa! Đừng có sinh tật nữa!
- Nhưng tôi muốn làm quen với môi trường làm việc! chứ học thôi cũng chả có ích lợi là bao!
- Thôi! Đừng nói nhiều nữa! Ăn đi!
Tan học.
Tôi dắt xe ra cổng chuẩn bị về. Đột nhiên tôi nhìn thấy Phong Ken đang đứng ở cửa xe ô tô vẫy tôi. Tôi mỉm cười tiến lại…
- Anh về rồi à? Em cứ tưởng là chiều mới đáp máy bay chứ!
- Tại bên đó chán quá! Công việc cùng làm xong rồi! Về sớm cho khỏe.
- Làm giám đốc coi bộ bận rộn nhỉ? Nhìn anh ai mà tin chỉ mới 23 tuổi chứ!
- Thì vì vậy mới không có ai thèm để mắt tới! Vẫn cô đơn lẻ loi đây nè!
- Lại cái giọng điệu đó. Tại anh kén chọn quá nên thế thôi! em cũng nhìn thấy hàng tá cô ngày nào cũng gởi hoa gởi quà rồi gọi điện mà có thấy anh đoái hoài gì đâu!
- Ối dào! Đó toàn là mê gia tài của anh chứ có thích anh đâu!
- Ai bảo thế! Nguyên nhân đầu tiên là vì anh đẹp trai, sau đó mới đến tiền của anh chứ!
Tôi nói xong thì cả hai cùng cười.
Phong Ken bây giờ đã là chủ của một công ty chứng khoán lớn. Ba anh ấy đã quá yếu không đủ sức chèo chống công ty nên đã giao lại hết cho Ken. Kể cũng tội nghiệp, còn trẻ mà đã chịu một gánh nặng lớn trên vai.
Năm năm trời trôi qua, vết thương lòng do sự ra đi của Thoại chưa bao giờ nguôi ngoai trong tim tôi. Nhưng tôi đã cố gắng chôn dấu tôi đi để sống tiếp vì gia đình và vì chính cuộc đời mình. Ngoài bố mẹ và chị hai, tôi luôn nhận được sự quan tâm và yêu thương của cả Ken và Quốc Hy, cả hai đối với tôi như người anh trai và em trai thân thiết. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được như vậy. Tôi cũng khóa chặt trái tim mình để chỉ lưu giữ hình bóng của Thoại. Tôi nghĩ rằng có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không rung động trước một ai nữa. Một lần đã quá đủ với tôi.
Ngày mai là ngày đầu tiên tôi đi làm. Công ty của tôi kinh doanh về lĩnh vực điện thoại di động, là một chi nhánh ở Việt Nam của tổng công ty mẹ bên Nhật có trụ sở toàn Châu Á. Với học lực không tồi và kết quả thực tập khá tốt nên tôi được nhận vào làm ở một bộ phận quan trọng là giao dịch với khách hàng. Cụ thể là kí kết hợp đồng và giải quyết các vấn đề liên quan đến khách hàng. Và cũng vì lí do đó nên bộ phận của tôi trực thuộc sự quản lí trực tiếp của Giám đốc.
Chiều nay tôi được Ken tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng tôi vừa tốt nghiệp và kiếm được việc làm, có cả Quốc Hy, Senil và tất nhiên là không thể thiếu Nam.
- Tôi muốn báo với mọi người một tin quan trọng! – Nam nghiêm nghị, cậu ta bây giờ đã chững chạc hơn rất nhiều, không biết có phải vì Senil hay không mà từ một chàng trai hiền lành Nam biến thành một người mạnh mẽ, quyết đoán và đôi lúc hơi “dữ” một chút, nhưng vì vậy mới trấn áp được cái chất nam nhi trong người của Senil.
- Chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy? – chúng tôi đồng thanh hỏi.
- Thôi! Anh đừng nói nữa! – Senil nhăn mặt hất hất tay Nam
- Em ngồi yên cái coi! Có gì mà phải ngượng ngùng thế chứ!
- Hai người này mệt à! Giờ có nói hay không đây!
- Có chứ! Chuyện là…Tuần sau chúng tôi sẽ làm đám cưới! – Nam nói lớn, Senil ôm mặt (có lẽ xấu hổ quá)
- Cái gì???? – tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.
- Đó là vì bố của Senil muốn thế! Cô ấy là con một, bố cô ấy cũng đến tuổi vì thế muốn cưới sớm để có người cùng Senil cai quản cơ nghiệp. Chúng tôi cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi!
- Ơ! Chuyện này….nhưng có phải quá sớm không??? – tôi è dè.
- Thì mình cũng nghĩ thế! Nhưng bố cương quyết lắm! Cả bên nhà Nam cũng đồng ý nữa! – Senil thở dài.
.
- Sao em có vẻ chán nản thế? Chẳng nhẽ không thích sống với anh à? Yêu nhau lâu quá nên giờ em chán anh rồi phải không? Đúng là…. – Nam bực mình.
- Em không có ý đó! Nhưng anh không thấy sớm à? Làm gì mà quát mắng người ta thế! Bố em còn chưa bao giờ dám la em một câu. Anh quá đáng nó vừa chứ? – Senil cũng gân cổ cãi lại, chúng tôi nhìn nhau vừa cười vừa lắc đầu.
- Bố em là bố em, anh là anh! Cũng vì bố em chiều em quá nên em mới nam không ra nam nữ không ra nữ, may mà có anh uốn nắn lại đó. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Em nghe chưa?
- Anh! Anh quá đáng lắm! – Bây giờ thì Senil chẳng khác nào một cô gái với đầy đủ cái gọi là “nữ tính và nữ quyền”, năm năm yêu Nam đã khiến cho nó lột xác hoàn toàn.
- Quá đáng hay không thì tùy em nghĩ! Nhưng bây giờ anh chỉ hỏi em một câu! Có muốn lấy anh không?
- …
- Trả lời đi chứ! nếu không muốn thì anh cũng không ép, chúng ta chia tay đường ai nấy đi, nếu muốn thì yên vị mà chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng. Sao? Muốn hay không?
- Hix….muốn! – Senil cúi mặt.
- Có thế chứ!
Cả tôi, Quốc Hy và Ken đều cười ồ lên. Cặp đôi này từ khi bắt đầu đã kì cục rồi, đến bây giờ cũng vậy.
Có nằm mơ tôi cũng không ngờ Senil sẽ là người lên xe hoa trước tôi…
Nhưng có lẽ cả đời này tôi cũng không có được cái hạnh phúc đó…
Buổi tiệc diễn ra trong không khí ấm áp. Có lẽ họ biết được những đau khổ mà tôi phải chịu đựng khi mất đi Trần Thoại nên ai cũng luôn dành cho tôi một sự quan tâm đặc biệt, nhất là họ cố gắng không đụng chạm vào nỗi đau lớn của tôi.
- Vài bữa Di sẽ làm phù dâu cho Senil chứ? – Nam cười.
- Tôi ấy à??? Như thế có được không? – tôi thắc mắc
- Có gì mà được với không được chứ! Mình chỉ muốn cậu làm phù dâu cho minh thôi à!
- Nhưng ai sẽ là phù rể nhỉ? – Nam nhìn sang Ken và Quốc Hy.
- Chúng tôi??? – cả hai đồng thanh.
- Chứ còn ai vào đây nữa!
Thế là mọi người lại cười. Có những người bạn như vậy tôi cũng thấy được an ủi phần nào.
Sáng mai.
Vì Quốc Hy có môn thi trong sáng nay nên cậu ta không tới đưa tôi đi làm được. Và nhiệm vụ đó được giao cho Phong Ken. Mặc dù tôi đã nói là không cần phải như thế và tôi có thể tự đi một mình nhưng hai người đó nhất quyết không chịu.
Tôi diện một bộ cánh công sở không đến nỗi nào với đôi giày cao gót màu nâu mà chị Diên mua tặng. Nhưng việc đi giày cao năm phân quả là một khó khăn đối với tôi.
Ken chở tôi đến công ty. Đó là một tòa cao ốc nằm giữa trung tâm thành phố. Ken đưa xe vào đại sảnh của tòa nhà. Chiếc ô tô dừng lại, Ken nhanh chóng mở cửa cho tôi. Nhưng với cái tính hậu đậu bẩm sinh thì tất nhiên tôi sẽ không suôn sẻ mà bước ra: đầu tôi đụng cái cốp vào thành cửa xe ô tô. Ken lắc đầu rồi đỡ tôi ra ngoài.
- Em run lắm à?
- Không! Nhưng cũng không thể nói là bình thường được!
- Tại em cứng đầu quá! Công ty anh cũng cần những người có thực lực như em mà em không chịu! Cứ đòi làm ở đây!
Tôi không nói gì, chỉ cười. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi nhờ quen biết mà được nhận vào làm. Tôi muốn tự đứng bằng đôi chân của mình.
Bỗng dưng Ken ôm tôi…
- Em đã lớn rồi!
- Anh cũng thế thôi! – tôi cười
- Cố lên nhé! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
- Cám ơn anh! – Ken luôn biết quan tâm tôi mỗi khi tôi cần.
Ken vào xe, cánh cửa ô tô dần dần đóng lại, cậu ta nhìn sang vẫy vẫy tay chào tôi và nở một nụ cười, tôi mỉm cười chào lại. Thật là hạnh phúc!
Bước vào công ty với đôi mắt ngỡ ngàng. Tôi là nhân viên mới đến, nhìn cái gì cũng lạ lẫm. Nơi này có mọt không gian làm việc cực kì đạt tiêu chuẩn, nhìn ai cũng tất bật và nghiêm túc. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần. Cánh cửa thang máy mở ra, tôi lặng lẽ bước vào. Dường như không ai để ý đến sự có mặt của tôi, người nào cũng chăm chăm đôi mắt như đang suy tư điều gì.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi mặc váy ra ngoài. Công việc của một nhân viên bắt buộc tôi phải ăn mặc như vậy: một bộ vest công sở và một đôi giày cao gót. Đó đều là những thứ sẽ gây khó khăn trong việc đi lại cho tôi.
Tôi tiến vào phòng làm việc để gặp gỡ quản lý. Hình như tôi là nhân viên mới duy nhất trong bộ phận này. Sự xuất hiện của tôi khiến cho cả phòng làm việc dừng lại. Ai cũng nhìn tôi như một sinh vật lạ.
- Chào mọi người! Em tên là La Tường Di! Em là nhân viên mới của công ty được phân công làm việc ở bộ phận này. Mong mọi người chỉ bảo thêm! – tôi cúi đầu chào rồi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể mặc dù trong lòng đang cực kì hồi hộp.
- Chào em! Chúc mừng em đã trở thành thành viên của bộ phận.
Một người đàn ông tầm ba mươi ăn mặc ra dáng nhân viên công sở tiến lại mỉm cười và vỗ vai tôi. Thì ra là trưởng bộ phận. Ông này hình như tên là Long.
Những người còn lại trong phòng sau một hồi im lặng bỗng đồng loạt phổ tay chào mừng tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã được chấp nhận.
- Thì ra đây là nhân viên xuất sắc mới được tuyển vào, nghe danh đã lâu giờ mới được diện kiến! – một cô ngồi bàn bên trái cất tiếng.
Tôi chỉ cười đáp lễ chứ không dám nói năng gì.
Tôi được trưởng phòng chỉ chỗ ngồi làm việc. Không biết sẽ là xui xẻo hay may mắn khi tôi được bố trí ngồi ngay trược mặt phòng giám đốc (như đã nói với các bạn là bộ phận của tôi thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của giám đốc).
.
Đang làm quen với công việc, tôi nghe thấy mấy chị nhân viên trong phòng ồ lên và có “hơi hướng” nổi loạn. Hình như là giám đốc xuất hiện. Tôi đứng dậy nhìn nhưng không thấy được rõ, chợt trưởng phòng chạy đến nói với tôi:
- Mau! Tới để ra mắt giám đốc mau!
Tôi lật đật chạy ra. Vừa bước đến gần tôi vừa nhìn thấy cái đầu tóc ngắn đen nhánh với một dáng người cao đang đứng ở đó. Phải! Đó là giám đốc của tôi!.
Tôi đứng ở hàng cuối. Có lẽ đây là ngày đầu tiên giám đốc nhận quản lý bộ phận của tôi nên mới có màn chào hỏi này.
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn giám đốc vì tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi vốn không phải đứa nhát gan nhưng đây là lần đầu tiên làm việc, tôi không thể bình tĩnh được.
- Chào mọi người! Tôi là Denky Cold! Giám đốc điều hành chi nhánh ICall tại Việt Nam! Rất hân hạnh được làm quen với mọi người!
Cái tên kì lạ khiến mọi người xì xầm. Nhưng đối với tôi cái tên đó không đáng chú ý bằng giọng nói. Đây là giọng nói đã từ lâu rồi tôi không còn nghe thấy! Một giọng nói đã trở thành ám ảnh trong lòng tôi! Tôi sửng sờ ngước mặt lên nhìn….
- Thoại…….! – tôi thốt lên, đôi mắt tròn đen láy hướng thẳng về phía có giọng nói ấy.
Mặt tôi biến sắc, đôi mắt tối lại. Không thể nào như vậy được! Tôi ngỡ ngàng đến thắt lòng! Gương mặt giám đốc nhìn tôi. Vẫn đôi mắt ấy, vẫn khuôn mặt ấy!!! Không! Không thể nào! Tôi hoảng loạng.
- Di! Em làm sao thế? – trường phòng hỏi nhỏ tôi khi thấy thái độ bất bình thường của tôi.
- Đây là nhân viên mới của công ty phải không? – giọng nói ấy một lần nữa lại cất lên như chém vào tim tôi những nhát dao đau đớn. Nối đau năm năm trời tôi chôn dấu giờ lại rỉ máu! Đôi mắt tôi nhìn sâu vào con người đứng trước mặt mình. Cái con người kì lạ mà tôi ngỡ rằng chính là hình bóng của Trần Thoại yêu dấu ngày xưa trở về.
- Tôi xin lỗi! – tôi cố kìm nén hết sức để khóc òa khóc rồi ôm mặt chạy đi.
Tôi chạy ra sân sau của công ty và ngồi xuống trên thành đá hai bên bồn hoa. Tôi khóc. Năm năm trước tôi cũng khóc như vậy trước cái chết của Thoại. Bây giờ nỗi đau lại trở về! Tôi những tưởng mình đã chai sạn trước tất cả, sẽ không khóc, sẽ không đau khổ thêm lần nữa nhưng….Tôi khóc to hơn. Đã bao đêm tôi mơ thấy Trần Thoại trở về nhưng cũng không đau đớn bằng lúc này, khi mà cái hình bóng đó hiện diện ngay trước mắt tôi. Quá bất ngờ và nghiệt ngã. Sao có thể có người giống đến như thế được chứ???? Tôi không thể hiểu…
Tôi trở về phòng làm việc trong trạng thái cực kì tồi tệ. Giờ đây tôi không còn tinh thần làm việc nữa, tôi muốn vào để xin trưởng phòng nghỉ ngày hôm nay.
- Di! Bị trúng gió à? Mặt em trông ghê lắm đó! – chị ngồi bên cạnh hỏi.
- Không sao! Em chỉ hơi mệt trong người!
- Giám đốc mình đẹp trai quá xá luôn! Tao thật không ngờ công ty có vị sếp đẹp hoành tráng như vậy đấy!
- Trời ơi! Cái khuôn mặt quá ư hoàn hảo, lại cao ráo nữa chứ! Trên một mét tám chứ có ít đâu!
- Nghe đâu là con trai của tổng giám đốc đó! Trước sau gì cái gia sản kếch xù này cũng thuộc về giám đốc. Chao ôi! Ai mà làm vợ giám đốc thì quả là tu bảy kiếp mới được!
Đó là những gì tôi nghe được từ lời bàn tán của mấy chị trong phòng. Tai tôi ù đặc. Tôi nhìn vào trong phòng giám đốc qua cái cửa kính trong veo. Anh ta đang ngồi cúi mặt chống tay lên đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Nước mắt tôi lại ứa ra. Không biết trưởng phòng đi đâu rồi. Tôi không thể ở đây thêm nữa…
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng phòng về, tôi đành xách cặp đứng dậy rồi nhờ mấy chị trong phòng xin phép thay mình.
Tôi bắt taxi về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Những tưởng nỗi đau đã nguôi ngoai nhưng sự xuất hiện của Cold đã khiến tôi cảm nhận được rằng vết thương ngày xưa vẫn còn sâu lắm!
- Di! Sao đi làm về sớm thế?
- Chị tới chơi à? Em hơi mệt, em lên phòng đây!
Chị Diên nhìn tôi nhưng cũng im lặng. Từ khi chứng kiến nỗi đau khổ của đứa em gái khi bạn trai ra đi thì chị ấy đã hiểu ra thêm nhiều điều. Là rằng nỗi đau của bản thân không phải là nỗi đau duy nhất, và cũng không phải chỉ có bản thân mình mới là người phải chịu đựng đau thương.
Hai năm trước chị Diên đã kết hôn với anh Vũ. Cuối cùng thì chị ấy cũng chấp nhận chọn anh Vũ làm bến đỗ cuối cùng của cuộc đời. Nhóc Bin giờ đã mười một tuổi, không mập ú như trước nhưng vẫn dễ thương, anh Vũ yêu Bin như con. Tôi cũng hạnh phúc thay cho chị. Ai mà ngờ rằng cuối cùng người phải chịu nỗi đau và chôn mình trong nỗi đau tình cảm lại là tôi chứ không phải là chị Diên. Biết bao giờ tôi mới thoát khỏi thì bản thân tôi cũng không biết được nữa.
Tôi lên phòng và nằm xuống giường. Mắt tôi ngước sang phía bàn học, nơi có chiếc huy hiệu ngày xưa mà Thoại tặng, tôi tự an ủi mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là rằng Thoại đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, nhưng nước mắt vẫn chảy…
Tối đến, tôi nhận được tin nhắn của Ken, của Quốc Hy, Nam và Senil. Tất cả đều hỏi xem tôi đi làm ngày đầu tiên như thế nào rồi động viên tôi. Tôi thở dài rồi ngủ thiếp đi trong nỗi buồn vô hạn.
Tôi thức giấc khi tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống mắt tôi. Cả đêm hôm qua tôi đã cố trấn an mình và nghĩ ra cách để có thể bình tĩnh trước mặt giám đốc.
Sau khi ăn sáng và thay áo quần, tôi lái xe đến công ty. Gương mặt được phớt thêm chút phấn cũng không che được nỗi buồn và sự phờ phạc trên nét mặt tôi lúc này.
Tôi bước vào phòng, chào hỏi mọi người rồi trở về chỗ ngồi. Tôi không dám nhìn về phía phòng giám đốc. Tôi đang cố tạo cho mình một bản lĩnh để vượt qua.
Giám đốc đến…
La Tường Di! Cô vào phòng tôi ngay lập tức!
Tôi sửng sờ khi nghe giám đốc gọi tên mình.
- Xui cho em rồi! – mấy chị xung quanh nhìn tôi với vẻ cảm thông.
Tôi đứng dậy. Có tránh cũng không tránh được cả đời, cứ đối diện là hơn. Tôi tự nhủ như thế rồi thu hết can đảm bước vào.
Tôi gõ cửa.
- Vào đi!
- Giám đốc gọi tôi có việc gì ạ? – tôi hỏi, mặt vẫn cúi gầm xuống.
.
- Cô tiến lại gần đây!
Tôi không nhúc nhích.
- Tôi bảo cô tiến lại gần đây! – anh ta la lớn.
Tôi giật mình và tiến từng bước.
- Cô là nhân viên hay là giám đốc mà muốn lúc nào thì về lúc đó hả? – anh ta đập bàn quát lớn.
Tôi ngẩng mặt lên. Nhưng không phải vì sợ mà là bất ngờ vì thái độ. Ngay cả cách bộc lộ sự giận dữ cũng giống Thoại. Tôi ngơ người.
- Tôi nói mà cô coi như không chút giá trị nào ư? Sao lại đứng ngây người ra thế hả?
- Xin lỗi giám đốc! tôi không cố ý! Chỉ là… – tôi giật mình và bắt đầu hối lỗi.
- Cô không cần phải giải thích gì nhiều! Lương tháng này của cô sẽ bị trừ 50%! Cô về chỗ làm việc đi! – giám đốc phán một cách lạnh lùng.
Tôi thoáng bất ngờ nhưng cũng không phản ứng gì. Tôi không thiết tha với lương bổng. Trong hoàn cảnh như thế này lại càng không. Tôi lẳng lặng rời phòng giám đốc và về chỗ ngồi.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt xót xa. Mới vào công ty chưa đầy hai ngày mà đã có chuyện với giám đốc. Tôi đúng là không may.
- Em không sao chứ? Lần sau đừng làm Cold nổi giận nữa! anh ta nổi tiếng với sự máu lạnh đúng như tên gọi của mình đấy! – chị ngồi bên quay sang an ủi.
Bây giờ tôi mới tìm được một điểm khác nhau giữa Cold và Thoại. Điều này khiến tôi yên lòng phần nào. Thoại dù có nóng nảy đến đâu, có lạnh nhạt như thế nào cũng không bao giờ đối xử với tôi như thế.
Tôi bắt đầu công việc với đống sổ sách. Lần đầu tiên tiếp xúc nên khá cứng tay. Tôi phải chạy quanh phòng hỏi han mọi người. Tôi đã băt đầu thấy khá hơn.
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần 2
Giờ nghỉ trưa.
.
Tôi xuống phòng ăn của công ty, thời gian không có nhiều để tôi về nhà. Tôi tiến lại cầm khay và bắt đầu chọn thức ăn. Nhưng tháng năm thực tập ở công ty lớn cũng đem lại cho tôi nhiều kinh nghiệm sống. Ví như việc ăn uống. Tôi không mấy lúng túng. Sau khi chọn xong thức ăn, tôi đảo mắt nhìn quanh kiếm chỗ ngồi. Nhưng có vẻ tình hình không mấy khả quan. Tôi bưng khay thức ăn len lỏi giữa những hàng ghế mong tìm được một chỗ trống. Ánh mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy một bàn ăn chỉ mới có một người, người đó đang ngồi quay mặt với tôi, vui mừng tôi cầm khay thức ăn chạy đến và cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi! tôi có thể ngồi đây được không?
Người đó không nói năng gì, quay mặt lại nhìn tôi.
- Ơ! Giám đốc!
Tôi giật mình.
- Xin lỗi! tôi không biết là giám đốc!
Tôi cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng chuyển hướng đi chỗ khác.
- Cô ngồi xuống đi!
Cold cúi mặt xuống ăn tiếp. Tôi chần chừ một lúc rồi cũng ngồi xuống. Đây có lẽ là bàn trống duy nhất lúc này. Tôi chợt thấy lạ là tại sao không ai tới bàn này ngồi ăn mặc dù phòng ăn đã kín chỗ. Lúc tôi ngồi xuống thì những nhân viên xung quanh đều ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên. Tôi không hiểu…
Tôi cố gắng chỉ ăn thôi chứ không ngẩng đầu lên nhìn. Tôi sợ lại nhìn thấy khuôn mặt giám đốc. Nhưng tôi lại có một cảm nhận kì lạ rằng Cold đang nhìn tôi.
Giải quyết mớ thức ăn với tốc độ nhanh nhất có thể. Đang định chào giám đốc để trở về phòng làm việc thì…
- Này! – Cold kéo ống khăn giấy bên cạnh rồi lôi ra một tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi tròn mắt.
- Không cần phải ngạc nhiên như thế! Tôi không muốn nhân viên của mình ăn uống thiếu vệ sinh. Miệng của cô không được sạch cho lắm! – Cold nói đều đều.
.
Tôi hốt hoảng vội lấy khăn giấy trong hộp lau miệng. Có lẽ vì ăn nhanh quá nên thế. Sao tôi lại vô ý như vậy được nhỉ? Xấu hổ quá đi!
Tôi bước nhanh về phía thang máy. Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng tôi vẫn nhìn giám đốc thành Thoại, tôi luôn ngỡ đó là Trần Thoại của tôi. Thang máy mở cửa, tôi vội bước vào rồi nhấn nút…
- Khoan!
Đó là tiếng của Cold, anh ta không biết đã đi theo tôi từ khi nào. Tôi ngước nhìn giám đốc rồi quay nhanh mặt về hướng khác. Cold bước vào rồi lẳng lặng đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần. Tim tôi đập mạnh, đứng gần Cold tôi không thể bình tĩnh được. Chợt cửa thang máy mở ra, có rất nhiều người đang đứng đợi để bước vào, không suy nghĩ nhiều tôi bước ra ngoài. Nhưng ai đó níu tay tôi và lôi trở vào. Là Cold…
- Cô định đi đâu khi gần đến giờ làm việc rồi hả? Phòng làm việc nằm trên tầng 4, không phải tầng này! – giám đốc nói với thái độ hơi giận.
Tôi ngớ người ra. Cold nói đúng. Phòng làm việc của tôi nằm ở tầng 4. Thế mà tôi lại quên…
Thang máy lúc này đông ngịt người. Tôi và Cold đứng ở hàng sau. Không hiểu sao Cold vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông ra. Cái cảm giác đang đứng bên cạnh Trần Thoại lại trở về. Tôi giật mình rút tay ra. Đôi mắt đã đỏ hoe. Tôi lặng lẽ nhìn lên, gương mặt giám đốc quả thật là đẹp. Nếu như Thoại của tôi còn sống đến bây giờ thì chắc hẳn cũng đẹp trai như thế. Càng nghĩ tôi càng đau đớn. Không để nước mắt trào ra, tôi nhanh chóng lấy tay che mặt rồi quay sang phía khác.
Không biết người khác ra sao. Nhưng những gì xảy ra trong suốt năm năm qua khiến tôi nhận ra rằng cái chết của Thoại càng khiến cho tôi yêu Thoại nhiều hơn, gấp bội lần khi còn được ở cạnh cậu ấy. Và cũng vì thế mà nỗi đau càng ngày càng sâu sắc hơn, ám ảnh hơn…
Trở về phòng, tôi nhanh chóng bắt tay vào làm việc một cách cật lực để mong nguôi đi những suy nghĩ lung tung.
- Mấy chị biết gì chưa? Em có một thông tin cực hot về Giám đốc của mình nhé! – Chị ngồi bên liếng thoáng.
Tôi cố gắng không bận tâm.
- Chuyện gì thì nói nhanh đi!
- Nghe đâu hồi sáng có con nhỏ nào đó ở bộ phận thiết kế đem quà tới tỏ tình với Cold phòng mình đó!
- Trời đất ơi! Nhỏ nào mà gan thế???
- Bởi vậy mới nói, nhưng điều đó không đáng chú ý bằng những gì Giám đốc nói với cô ta đâu!
- Nói gì??? Kể nhanh đi!
- Giám đốc không phản ứng gì kịch liệt cho lắm. Chỉ nói với cô ta đúng một câu rồi sau đó đi thẳng. Còn con nhỏ đó đứng khóc um lên.
- Câu gì???
- Nguyên văn là như thế này: “ Cám ơn! Nhưng tôi đã có vợ rồi!”. Thế có chết không chứ!
- Hả??? Cái gì cơ??? Cold có vợ rồi ư???
Mấy chị trong phòng náo loạn cả lên khi nghe tin sét đánh đó. Còn tôi, dù biết chuyện không can dự đến mình nhưng thực sự tôi ngỡ ngàng, đánh rơi cả tập tài liệu xuống đất. Cold đã có vợ rồi sao????
Tôi về nhà như người mất hồn. Không buồn ăn cơm tôi leo thẳng lên giường và nằm ngủ. Sự kiện Cold có vợ cứ ám ảnh tôi. Tôi chợt thấy có lỗi với Thoại. Từ khi Thoại ra đi trong lòng tôi không có hình bóng nào khác. Nhưng từ khi Cold xuất hiện thì mọi chuyện thay đổi hoàn toàn. Tôi nghĩ về Cold nhiều hơn. Dù đã cố gắng nhưng tôi vẫn không thôi nghĩ về cái con người kì lạ ấy…
Chỉ còn vài ngày nữa là Senil lên xe hoa. Tôi cũng tất bật ríu rít cùng con bạn thân lo chuyện cưới hỏi. Tôi cảm nhận được niềm vui của nhỏ bạn, tôi cũng mừng thầm cho Senil. Nhưng đôi lúc tôi lại thấy xót xa cho mình.
Hôm nay là ngày thứ 6 kể từ khi tôi đến công ty này làm việc. Trong phòng tôi là người ít nói nhất mặc dù đây không phải là cá tính của tôi. Cứ hễ nhìn thấy Cold thì tôi tưởng là Thoại. Nhưng lâu dần tôi cũng cố che dấu đi những nỗi ám ảnh ấy.
- Trưởng phòng, nói người đem cho tôi một cốc cà phê!
Cold vừa bước vào phòng vừa nói.
Công việc bưng bê kiểu này vốn dĩ chẳng ai ham nhưng không hiểu sao mấy chị trong phòng lại giành nhau làm. Tôi nhìn mà thây khó hiểu. Chợt Cold mở cửa phòng ló mặt ra rồi phán một câu xanh rờn khiến mấy chị tiu nghỉu:
- Tôi muốn người đó là La Tường Di!
Tôi đứng phắt dậy. Tại sao lại là tôi chứ???
Mấy chị trong phòng sau một hồi buồn như chuối héo cũng trở lại rôm rả:
- Em lọt vào tầm ngắm của Cold rồi đó! Mấy chị đây nói thế nào cũng thuộc loại già cả rồi nên không với tới nỗi. Em còn trẻ thì cố chinh phục sếp đi. Tụi chị ủng hộ hết mình!
- Tầm bậy! Sếp có vợ rồi bà!
- Ừ nhỉ!
- Mấy chị đừng nói như thế! Nếu sếp nghe được thì phiền lắm! – tôi vừa cười vừa nhăn mặt.
Tôi bưng tách cà phê đặt lên khay rồi đem vào phòng giám đốc, đến trước phòng, tôi gõ cửa.
- Vào đi!
Tôi đẩy cửa bước vào. Nhẹ nhàng đặt cốc cà phê lên bàn rồi quay lưng đi.
Nhưng giám đốc cầm tay níu lại. Lần thứ hai…
- Tôi chưa cho phép cô ra khỏi đây cơ mà! Đặt tôi lên bàn rồi ngồi xuống đi.
Tôi định gân cổ cãi lại như cá tính vốn dĩ của mình nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Cold tôi lại không dám. Tôi kéo ghế và ngồi xuống. Giám đốc đưa cốc cà phê lên miệng rồi xoay ghế một vòng, một phong cách đúng chất của những người làm sếp. Tôi thoáng thấy một vết sẹo khá dài trên trán đã được tóc mái che lại của Cold . Tôi rùng mình. Càng lúc tôi càng thấy Cold giống Thoại, giống đến kì lạ cho dù Thoại tóc nhuộm vàng và không bị cận còn Cold tóc lại đen nhánh và có một cặp kính gọng đen trên mặt. Cold nhìn tôi, ánh mắt khác thường, tôi cuối đầu xuống, tôi không muốn đối diện với Cold, tôi lại sợ nỗi đau trở về.
Cốc cà phê nhỏ nhưng không hiểu sao Cold lại uống tôi lâu đến thế, gần…một tiếng đồng hồ! Tôi cũng không hiểu mình ngồi ở đây như thế này để làm gì. Sức chịu đựng có hạn, tôi bực mình lên tiếng:
- Thưa giám đốc, anh có việc gì muốn tôi thực hiện thì làm ơn nói cho tôi biết, tôi không muốn ngồi như thế này.
- Tôi muốn cô ngồi như thế!
- Anh…! Xin lỗi! tôi không muốn tiếp tục cái công việc quái dị này nữa!
Tôi đứng dậy.
- Tôi là sếp hay cô là sếp?
- Anh là sếp! Nhưng không phải cứ là sếp thì muốn sai khiến người khác làm theo ý của mình!
- Nhưng tôi lại muốn như thế đấy! Nếu cô không nghe theo thì đừng trách tôi không nể tình!
- Anh thật quá đáng! Trong hợp đồng làm việc không có điểu khoản kì cục này, vì thế anh không có quyền đuổi việc tôi! – tôi bắt đầu nổi giận thực sự, nhưng không hiểu sao Cold không tức tối mà lại thoáng cuời, vẻ mặt rạng rỡ
- Nhưng tôi có nói là sẽ đuổi việc cô đâu!
- Anh…! – tôi nổi khùng trước thái độ nữa đùa nửa thật của Cold.
- Thôi! Tôi uống xong rồi! Cô đem tôi ra ngoài đi!
Tôi bực mình, mặt đỏ lừ tiến lại cầm lấy ly cà phê đặt vào khay rồi rời phòng. Nhưng có lẽ vì còn quá giận dữ nên tôi bước hơi mạnh và bị trật chân. Cái gót cao của đôi giày trật sang một bên, tôi khuỵu xuống.
- Ui da!
- Thế nào? Không sao chứ?
- Không sao! Không phiền giám đốc quan tâm!
Tôi đặt cái khay xuống đất, cởi luôn đôi giày rồi cầm tôi lên. Vậy là tôi đi chân trần ra khỏi phòng giám đốc.
Mọi người trong phòng nhìn tôi và Cold bằng ánh mắt ái ngại. Họ không thể hiểu tôi và giám đốc đang làm trò gì…
Hết giờ làm việc.
Tôi đi ra nhà xe công ty bằng đôi chân không, cũng may nền công ty toàn lát gạch hoa nên đi không đau chân, chỉ hơi lạnh. Tôi gần như là người về cuối cùng, một phần vì công việc khá nhiều, tôi đang nhận một dự án lớn, phần vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy cái bộ dạng kì cục của mình.
Đang mệt mỏi đi từng bước, chợt ai đó bấm còi phía sau, tôi quay đầu lại nhìn, sau tấm kính ô tô tôi chợt nhìn thấy gương mặt mập mờ sau kính xe….mờ mờ ảo ảo…rất giống một người….
- Có muốn tôi chở cô về không?
- Cảm ơn giám đốc, tôi có xe! – tôi trả lời lạnh lùng.
- Được thôi!
Tôi cứ tưởng là Cold sẽ lái xe đi thẳng, nhưng chiếc xe từ từ dừng lại. Cold bước ra.
- Giám đốc làm cái gì thế? – tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cold tiến lại phía mình rồi giựt phăng đôi giày mà tôi đang cầm trên tay.
- Tôi muốn làm gì là việc của tôi!
Càng lúc tôi càng thấy giám đốc kì cục. Anh ta đem đôi giày ném thẳng vào xe của mình rồi lấy ra trong đó một túi xách màu hồng đưa cho tôi.
- Cầm lấy!
- Không! Anh trả giày lại cho tôi!
Nhưng Cold đã dúi túi xách vào tay tôi rồi quay lưng đi về phía xe ô tô, không quên để lại một câu…
- Đừng cứ mãi cứng đầu như thế!
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, tôi nhìn theo với ánh mắt khó hiểu.
Tôi cầm túi xách lạ hoắc rồi nhìn vào, một đôi giày mới tinh. Tôi lấy ra, vẻ mặt ngạc nhiên. Kì lạ là đôi giày vừa khít chân tôi. Cold đang làm cái gì thế này???
Tôi trở về nhà với một đống suy nghĩ trong đầu. Thái độ của Cold đối với tôi thực sự khíên tôi thấy khó hiểu.
Ngày mai là đám cưới Senil…
Vài ngày trước tôi đã đi thử áo cưới cùng nhỏ bạn. Senil khi mặc lễ phục trông cực kì nữ tính. Một bộ váy trắng muốt với chiếc khăn voan trắng đính trên đầu. Tôi cũng được may một bộ váy phù dâu màu hồng nhạt. Người sẽ đi cùng hắn trong vai trò phù rể sẽ là Phong Ken. Đám cưới của Senil được tổ chức tại một khách sạn lớn trong thành phố, nói chung là rất đình đám.
Đây là đêm cuối cùng tôi cùng ngồi với Senil trước khi nhỏ bạn thân trở thành người phụ nữ thật sự. Hai cô gái ngồi hàn huyên tâm sự suốt buổi tối với những câu chuyện từ xửa từ xưa cho đến bây giờ.
- Nhanh thật đấy! Mới đó mà cậu đã sắp thành vợ của người ta!
- Đừng chọc mình như thế!
- Chà chà! Thằng con trai Senil đã biến mất hoàn toàn rồi! Trông cậu bây giờ còn nữ tính hơn cả mình!
- Uh! Đúng là thế thật!
- Ngày mai cậu sẽ là người đẹp nhất thế giới này! Mình ghen tỵ lắm đó!
- Lại thế nữa rồi! Cậu cũng sẽ lấy chồng mà, cũng sẽ đẹp như thế!
- Không! Mình không kết hôn đâu!
- Thôi mà! Cậu phải quên hết đi để sống chứ? Thoại đã đi năm năm rồi! Cậu đau khổ trong ngần ấy năm cũng đủ rồi!
- Nhưng mình không thể! Mình không thể yêu ai ngoài Thoại được nữa!
- Cậu đừng mãi như thế! Cậu phải thoát ra cái nỗi đau ấy thì mới có thể hạnh phúc mà sống được!
- Mình cũng không biết nữa! Nhưng khó lắm! Mà thôi! Đừng nói chuyện này nữa!
- Uh! Nhưng mà sắp lấy chồng rồi, tự dưng mình thấy cứ lo lo sao ấy!
- Thì đứa con gái nào sắp lấy chồng chả thế! Nam là người tốt! Cậu ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu!
- Mình cũng biết thế…
- Mà này! Lấy chồng rồi cậu vẫn yêu mình như trước chứ?
- Tất nhiên! Cậu là “mối tình đầu” của mình mà!
Và thế là cả hai cùng cười.
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần 3
Ngày hôm sau.
Ken đến đón tôi. Với chiếc váy màu hồng, tôi tự thấy mình cũng không đến nỗi tệ. Ken cũng ra dáng với bộ comple màu xám. Xe chở tôi tới hôn trường.
- Trông em tuyệt lắm đấy! .
- Anh cũng thế! – tôi cười tươi.
Hôn lễ được cử hành trang trọng. Mọi chuyện diễn ra suông sẻ trừ một số trục trặc nhỏ như việc Senil vấp váy cưới ngã xuống hay Nam đeo lộn nhẫn cho cô dâu…Nhưng tất cả đều vui vè. Tôi cùng Ken đi giữa thảm đỏ sau lưng cô dâu chú rể. Tôi thấy chạnh lòng. Biết bao giờ tôi mới được mặc áo cưới….
Tiết mục cuối cùng là màn cô dâu ném bó hoa cưới. Theo quan niệm thì ai nhận được sẽ là người tiếp theo có tin mừng. Tôi không nghĩ ngợi đến việc này nhiều. Tôi đứng sang một bên. Có nhiều người đang mong chờ điều đó nhưng tôi thì không…Nhưng bó hoa lại đáp xuống trên tay tôi. Mọi người nhìn rồi vỗ tay chúc mừng. Tôi bối rối. Ken nhìn sang tôi và mỉm cười…
Một ngày mệt mỏi trôi qua, đám cưới được tổ chức thành công. Nam sau bao nhiêu năm đeo đuổi cuối cùng cũng rước được Senil về làm vợ. Ai cũng khâm phục cậu ấy. Bây giờ hai người đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật ở Pari. Tôi cầu chúc cho hai người hạnh phúc. Đôi khi nhìn thấy người thân yêu được hạnh phúc cũng là một cách để cho mình hạnh phúc…
Ken chở tôi về nhà. Chiếc xe đột ngột dừng lại.
- Có chuyện gì thế anh?
- Anh muốn nói với em một chuyện…
- Chuyện gì???
- Em…em đã quên được chưa….
- Quên ư? Quên cái gì chứ?
Ken im lặng một hồi rồi quay sang cầm tay tôi.
- Anh muốn là người hàn gắn lại trái tim cho em!
- Ken!
- Năm năm qua anh chỉ im lặng để đứng nhìn em từ phía sau vì anh nghĩ rằng em cần có thời gian để quên đi tất cả. Nhưng anh không muốn cứ mãi nhìn em đau khổ vì một người đã không còn trên đời này nữa! Thoại đã chết rồi! Đó là sự thật!
- Nhưng đối với em cậu ấy vẫn còn sống! Cậu ấy vẫn sống trong lòng em!
- Vì sự yếu đuối đó mà em phải đau khổ em biết không??? Năm năm đã quá đủ rồi! Em không thể cứ sống như thế!
- Nhưng em không thể phản bội Trần Thoại, cho đến lúc cận kề cái chết cậu ấy vẫn chỉ có mình em…Em không thể…- tôi khóc.
- Chẳng lẽ em định sống cả đời như thế này sao???
- Em mệt rồi…Anh chở em về nhà đi…- tôi ngiêng đầu sang phía xe ô tô.
Ken thở dài. Tôi biết Ken thương tôi nhưng tôi không thể. Tôi chỉ có mình Thoại, mãi mãi là thế…
Chắc hẳn các bạn sẽ cảm thấy khó hiểu vì sao năm năm sau không còn thấy Tuệ Trân xuất hiện nữa. Sự thật là Ken đã biết Tuệ Trân trở về bên cạnh mình là có mục đích nhưng anh ấy vẫn cố không nói ra với mong muốn Tuệ Trân sẽ nghĩ lại mà từ bỏ. Nhưng cuối cùng thì Ken cũng không thể nào chấp nhận Tuệ Trân, vì cô gái hai năm trước giờ đã thay đổi và một nguyên nhân lớn khác nữa là trong tim Ken đã có bóng hình người khác…
Đang ngồi làm việc chợt tôi nghe thấy tiếng Cold la lớn:
- La Tường Di! Cô vào đây cho tôi!
Tôi nhăn mặt. Giọng nói như thế thì rõ ràng là giám đốc đang tức giận.
- Sếp gọi tôi có việc!
- Cô lại đây cho tôi!
Tôi tiến lại.
- Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả??? Tôi tin tưởng mới giao dự án này cho cô thế mà cô lại làm cái trò gì thế này chứ? Khách hàng đang rất bực mình, họ muốn thưa kiện công ty ta đến nơi rồi cô biết không?
- Thưa…thưa…tôi đã rất cố gắng….tôi không hiểu mình sai sót chỗ nào…
- Sai sót của cô chính là quá sơ sài, cô không tập trung một cách triệt để vào dự án này, cô muốn làm hay muốn nghỉ đây???
Tôi im lặng không nói năng gì. Mấy chị đứng ngoài nhìn vào lo lắng.
- Những người kia! Làm việc đi! Công ty trả luơng cho mấy người không phải để tò mò những việc không đâu!
Tất cả xanh mặt trở về chỗ ngồi.
- Thưa giám đốc! Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
- Chịu trách nhiệm ư? Cô có khả năng lắm sao? Cùng lắm thì cô bị đuổi việc nhưng công ty thì sẽ phải bồi thường thiệt hại lên đến hàng chục tỉ đồng, còn mất uy tín với thị trường. Cô nói nghe dễ dàng lắm nhỉ?
- Sao sếp lại có thể nói với tôi như thế chứ? Lỗi này đâu phải chỉ riêng tôi, chẳng phải trước khi giao cho khách hàng tôi đã đưa cho sếp xem xét rồi sao?
- Giờ mà cô vẫn còn cãi được à?
- Anh quá đáng lắm! Làm việc với một người độc tài như anh quả thật là một cực hình!
Tôi bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Cold đuổi theo.
Tôi ngồi trên ghế đá khóc một mình, một phần vì tức giận, một phần vì nỗi đau trở lại, sự giận dữ, ánh mắt, cách nói năng, tất cả của Cold đều giống y hệt Thoại.
Khóc “hăng” quá nên tôi không nhận ra Cold đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
- Khóc đủ chưa?
Tôi giật mình.
- Anh đi đi! Để cho tôi yên!
- Gan cô cũng to nhỉ? Dám đuổi cả sếp mình! Đây là giờ làm việc, muốn khóc thì về nhà hãy khóc. Bây giờ thì lau nước mắt rồi trở về phòng ngay lập tức!
Cold đặt vào tay tôi chiếc khăn màu xanh nhạt rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi nấc từng tiếng nhìn theo. Hành động của Cold luôn khó hiểu. Vừa mới mắng tôi xong rồi lại an ủi tôi. Rốt cuộc thì anh ta muốn cái gì đây chứ???
Tôi trở về phòng trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Cũng may có công việc khiến tôi vơi đi phần nào nỗi buồn.
Tôi cúi đầu làm việc không để ý rằng Cold đang ngồi trong phòng và nhìn tôi qua lớp kính. Chợt tôi ngẩng mặt lên. Cold vẫn nhìn tôi không nhúc nhích. Tôi thấy lạ. Cách đối xử của Cold với tôi không giống người bình thường. Điện thoại tôi reo, là Quốc Hy, cậu nhóc mời tôi đi ăn trưa. Tôi ngước lên nhìn Cold lần nữa rồi đứng dậy đi. Đã đến giờ nghỉ trưa…Tôi phải tránh cái ánh mắt kì lạ ấy, cái ánh mắt cứ khiến tôi nhớ lại về vụ tai nạn kinh hoàng năm năm trước…
- Dạo này học hành thế nào rồi?
- Vẫn thế thôi!
- Ăn nói với người trên mà như thế đó hả?
- Ylen chỉ hơn tôi một tuổi thôi!
- Hơn một tuổi cũng là hơn, cậu đừng có ngụy biện!
- Lại dữ như chằn! Mà dạo này tôi phát mệt với mấy em lớp dưới!
- Sao? Bị đeo đuổi quá hả?
- Đều là một lũ con gái vô duyên, người ta không thích mà cứ xấn tới!
- Nhưng họ thích cậu nên họ phải bày tỏ chứ?
- Thế thì tại sao tôi thích Ylen mà Ylen có cho tôi bày tỏ đâu!
- Ơ! Cái này thuộc hai phạm trù khác nhau!
- Khác là khác thế nào???
- Ừ thì…
- Sao? Đứng họng rồi chứ gì? Tôi biết mà! Nếu không phải vì tôi nhỏ tuổi hơn Ylen, không phải vì Ylen đã quá đau khổ với mối tình đầu, không phải vì Ken cũng thích Ylen thì tôi đã tấn công từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu!
- Cái thằng nhóc này! Nói năng kiểu gì thế???
- Cấm gọi tôi là thằng nhóc, tôi không thích!
- Uh uh!
- Có lẽ tôi sẽ đi du học một thời gian…
- Cái gì??? Đi du học ư???
- Để quên Ylen.
- ???
- Đùa thôi! Tôi được nhận học bổng sang Mỹ bốn năm!
- Trời ơi! Bốn năm luôn à??? Thế thì tôi nhớ cậu đến chết mất!
- Thì tôi cũng muốn để Ylen nhớ tôi đến chết mà, có thế mới thấy từ chối tôi là một sai lầm!
- Đừng đùa nữa! Cậu đi thật hả?
- Tất nhiên, tuần sau sẽ làm thủ tục.
- Hix! Lại phải xa thêm cậu nữa rồi!
Tôi tiến lại ôm Quốc Hy, đứa em trai bé bỏng ngỗ ngược của tôi. Bây giờ cậu nhóc đã lớn thật rồi.
Quốc Hy là một người rất có cá tính. Nhìn thấy sự đau khổ của tôi khi mất Trần Thoại thì cậu nhóc thề là sẽ không bao giờ yêu ai ngoại trừ tôi, mà có thích tôi mấy đi chăng nữa cũng không lấy vợ, cậu ta tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Tôi hạnh phúc khi được nhận tình cảm từ những người tốt như Quốc Hy và Ken ,có lẽ đó là sự bù đắp phần nào những đau khổ mà tôi phải gánh chịu khi mất Thoại mãi mãi. Nhưng tôi chỉ có thể nhận chứ không thể đáp lại…
Hôm nay tôi phải cùng giám đốc đi khảo sát nhà máy, không biết vì lý do gì mà anh ta lại bắt tôi đi theo. Đây là một khu lắp ráp điện thoại lớn nhất nước với dây chuyền hiện đại của Nhật, tôi đi theo Cold lên lỏi qua từng phân xưởng mà cứ thấy ngỡ ngàng, mọi thứ ở đây thật tối tân. Phía trước là xe dở hàng đang bốc từng thùng lớn vào khoang để chở đi, bên này là những công nhân đang làm việc miệt mài cùng dây chuyền tự động. Trong khi Cold nói chuyện với chủ nhà máy tôi nhanh chóng đi tham quan hết mọi nơi. Sau một vòng dạo chơi, tôi trở về chỗ cũ nhưng Cold đã đi đâu mất rồi, tôi tìm quanh và chợt nhìn thấy giám đốc đang đừng gần xe dở hàng để theo dõi tình hình. Tôi thở dài bước tới. Nhưng một thùng hàng từ trên cao bị nghiêng sang một bên, tôi hét lớn….cảnh tượng Thoại bê bết máu lại hiện diện trong đầu tôi, không suy nghĩ nhiều tôi chạy lại ôm chầm lấy Cold ngã sang một bên…
- Thoại ơi! Không được! – tôi nhắm mắt nói liên tục, nói như một ám ảnh.
Thùng hàng rớt xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nếu không có tôi thì không biết Cold “sẽ đi về đâu”.
Sau khi hoàng hồn, Cold nhìn sang tôi.
- Di! Di ! cô không sao chứ???
- Thoại! ….
Tôi nhìn Cold, hình bóng Trần Thoại lại hiện về. Nhưng sự ồn ào xung quanh đã khiến tôi bừng tỉnh. Tôi hốt hoảng ngồi dậy.
Cold bế tôi lên xe, chân tôi đã bị trật khớp không thể đi được.
- Khi cứu tôi cô không sợ sẽ chết sao?
- Anh nói cái gì thế?
- Cô đúng là gan thật! – Cold cười.
- Anh trả ơn người ta bằng cách này à?
Cold không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lái xe đi. Tôi ngồi một bên, nhìn sang Cold lòng tôi lại thắt lại. Biết bao giờ mới thoát khỏi cái ám ảnh này đây…
Cold bế tôi vào trong phòng mình trước con mắt hình viên bi của tất cả mọi người mặc cho tôi giãy nãy, la hét. Nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ về cái ngày đi chơi sở thú năm năm trước, Thoại cũng đã bế tôi như thế trượt patin trước hàng trăm con mắt thiên hạ. Nếu cứ mãi như thế này, chắc tôi sẽ điên lên mất…
Cold thả tôi lên chiếc ghế giám đốc của mình, cởi giày tôi ra rồi cầm cái chân lên ngắm nghía.
- Trời ơi! Anh muốn làm cái gì thế hả?
- Ngồi yên tôi coi!
Cold nhìn qua nhìn lại cái chân bị trật khớp của tôi, sau một giây suy nghĩ liền cầm lên và…vặn một cái thật mạnh, tiếng kêu “rắc” xuất hiện đồng thời với việc tôi hét lên kinh hoàng khiến mọi người ngoài đó dựng cả tóc gáy.
- Xong rồi!
Tôi thút thít không nói được gì.
- Con gái đúng là, nước mắt chứ có phải nước mưa đâu mà muốn tuôn ra khi nào cũng được thế? – Cold thở dài.
Chân tôi đúng là hết đau thật.
- Đứng dậy mang giày vào rồi trở về chỗ làm việc đi!
Tôi nhìn cái bản mặt lạnh lùng của Cold mà xì khói lỗ tai, tôi đứng phắt dậy, đeo giày vào rồi bước ra ngoài. Mấy chị trong phòng nhìn theo rồi lắc đầu bái phục cái quan hệ kì lạ của chúng tôi.
Đêm đó tôi lại nằm mơ thấy Thoại…đã lâu lắm rồi tôi không mơ thấy cậu ấy….có lẽ vì ban ngày tôi nghĩ về Thoại nhiều quá nên ban đêm mới mơ như vậy….buồn thật…
Sáng mai tại công ty…
- Báo với chị em một tin vui!
- Trưởng phòng có chuyện gì mà tươi hơn hớn thế?
- Chiều nay là sinh nhật của tôi! Mời mọi người cùng giám đốc tham gia để cho cái tuổi ba mươi xuân xanh của tôi được trọn vẹn!
- Hoan hô! Thế là sắp được ăn rồi!
Mấy chị trong phòng có vẻ hào hứng với việc này, tôi thì ngây người ra, không biết có nên đi hay không…
- Em nhất định phải có mặt đó!
Trưởng phòng vỗ vai tôi ra lệnh. Thế là hết đường từ chối!
Chiều.
Sau khi tan sở về nhà tôi thay vội bộ áo quần đi chơi rồi chạy xe đến công ty. Mọi người sẽ tập trung ở đó để đi sinh nhật của trưởng phòng. Cold cũng có mặt. Tôi ngại nhất việc đó.
Trông ai cũng đẹp hơn hẳn. Đồng phục công ty không cho phép chị em ăn diện nhiều, bây giờ có cơ hội đi chơi nên ai cũng tranh thủ. Nhưng Cold hôm nay thì đặc biệt thật. Tôi lại nhìn giám đốc. Cách ăn mặc của Cold hao hao Thoại ngày trước. Một phong cách boy cá tính và năng động…tôi lại nhớ Thoại….
- Trời ơi! Hôm nay Di với Cold muốn chơi nổi hay sao mà lại mặc áo đôi thế kia! – mấy chị hét toáng lên.
Cả hai cùng giật mình nhìn xuống. Đúng là vậy thật! Tôi và Cold đều mặc áo màu xanh, tuy hình dáng trên áo không phải là hoàn toàn giống nhau nhưng nhìn qua thì chẳng khác nào áo đôi. Chẳng lẽ là ý trời….
- Đi thôi nào! – trưởng phòng hối thúc.
Nhưng trong số những người có mặt ở đây chỉ có riêng Cold là đi ô tô, còn lại đều là xe máy.
- Giám đốc ơi! Hay là anh để xe ở ga ra công ty rồi đi xe với tôi cũng được! – trưởng phòng gợi ý.
- Không! Không! Tôi không đi được xe máy!
Câu trả lời của Cold khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trừ tôi. Tôi nhìn Cold, rõ ràng ánh mắt Cold có cái gì đó run sợ khi nhìn chiếc xe máy….một nỗi đau lại nhói lên trong tôi…Mọi thứ cứ như một sự an bày trớ trêu của số phận.
Tôi đã uống bia khá nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với khả năng nhậu nhẹt của tôi. Đơn giản vì tôi đang buồn, Thoại cứ trở về rồi biến mất, còn tôi thì cứ mãi đau khổ, lại thêm sự xuất hiện của Cold càng khiến nỗi đau lớn hơn…
Tôi đã say lúc nào không biết, say mèm và ngất đi……….
…………………
Tôi trở mình rồi dần dần mở mắt…
Và tôi nhận ra đây không phải là cái giường thân yêu của mình, một căn phòng xa lạ, tôi đang ở đâu thế này???
Đang hốt hoảng chợt tôi nhìn thấy khuôn mặt Cold đang kề bên tôi, anh ta đang ngủ trông rất thanh thản, tôi đang gối đầu trên cánh tay của Cold. Thế này là thế nào??? Tôi hãi hùng vùng dậy nhảy xuống giường.
Cold tỉnh giấc.
- Em dậy rồi à?
- Anh…anh….tôi đang ở đâu thế này??? – tôi ôm đầu hốt hoảng.
- Ở nhà tôi!
- Tại sao lại là nhà anh chứ??? Tại sao??? – tôi hét lớn.
- Em đã uống quá nhiều! Biết em từ lâu rồi mà tôi không nhận ra tửu lượng uống bia của em cũng ghê quá nhỉ???
Tôi không để ý gì đến lời Cold nói, đầu tôi ong ong, những suy nghĩ đứt quãng hiện về, tôi và Cold…trên chiếc giường lạ này….là sao đây…
Như biết được những suy nghĩ “đen tối” trong đầu tôi, Cold bật cười:
- Em đừng nghĩ lung tung! Cứ nhìn áo quần mà em và tôi đang mặc thì sẽ biết được rằng đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả!
Tôi nhìn lại mình, rồi nhìn Cold. Đúng là thế thật, cả hai đang mặc bộ áo quần mà tối qua đi chơi với cả phòng. Tôi cũng không cảm thấy có cái gì “đặc biệt” hay “kì lạ” trên người mình cả.
- Tôi muốn về! – tôi nói lửng rồi chạy ra ngoài, dù sao cũng thật xấu hổ, tôi đã nằm qua đêm trong nhà một người xa lạ, mà lại là con trai, tôi bống thấy có lỗi với Trần Thoại…tôi vừa chạy vừa khóc.
- Di! Đứng lại!
Cold đuổi theo tôi. Cũng may nhà Cold nằm trong khu chung cư lớn, đường phố buổi sáng vắng vẻ hơn nhiều so với đường trong thành phố. Tôi chạy ngang công viên thì bị Cold níu tay kéo lại.
- Anh làm gì thế??? Thả tôi ra! Đừng khiến tôi phải đau khổ thêm nữa!
- Em nói cái gì??? Sự xuất hiện của tôi khiến em đau khổ ư?
- Đúng! Quá đau khổ là đằng khác! Mối tình đầu bé bỏng của tôi đã vỡ tan để lại vô vàn đau khổ, anh lại quá giống cậu bạn trai quá cố của tôi, cứ mỗi lần nhìn thấy anh là hình bóng cậu ấy lại về, rồi tôi lại đau khổ. Không thể chịu đựng nữa rồi! Tôi không thể….
Tôi giựt phăng tay mình ra khỏi tay Cold rồi chạy về phía trước…
- You định đi đâu khi tôi vẫn còn ở đây chứ? – Cold nói lớn.
Câu nói này…tôi khựng lại…
Như một phản xạ, tôi thốt lên:
- Đi về…
- Một mình?
- Phải…- tôi nghẹn ngào
- Không được!
- Tại…tại…sao??? – tôi khóc.
- Vì cả đời này you phải ở bên cạnh tôi!
Tôi quay lại nhìn Cold, nước mắt giàn giụa….Thoại của tôi…
Cold chạy lại ôm chầm lấy tôi, người tôi cứng đơ không phản ứng gì…
- Năm năm qua tôi đã nhớ you rất nhiều! Rất nhiều you có biết không???
- Tôi không biết! tôi không muốn biết! – tôi nức nở.
- Thật hạnh phúc khi biết rằng cho đến bây giờ you vẫn chỉ có mình tôi….
Lòng tôi nhẹ tênh….những nỗi đau của năm năm trời đằng đẵng ồ ạt trở về trong tôi, tim tôi thắt lại….nỗi đau đỉnh điểm và rồi tất cả tan biến đi. Cold…à không….Thoại vẫn đứng đó, ôm chặt tôi vào lòng….hai chúng tôi đều khóc….những giọt nước mắt mà có lẽ năm năm nay không thể chảy bây giờ lại tuôn ra….ào ạt như nỗi đau vỡ òa…
Chợt…một chiếc xe ô tô không biết từ đâu lao vụt tới….Cold nhìn lại…Nhưng không kịp nữa rồi…
Á á á…
Cold đẩy tôi sang một bên, cả thân hình tôi ê ẩm ….Tôi ngẩng đầu dậy, Cold của tôi…
Tên lái xe đã phóng vù đi không chút do dự, xung quanh không có ai, chỉ mình tôi và Cold, tôi hốt hoảng chạy đến đỡ Cold dậy…
- Không thể như thế này được! Không thể! Thoại ơi! Anh không thể lại bỏ em lại thêm một lần nữa! – Tôi hét lên khi nhìn thấy máu trên người Cold thấm sang áo mình….
- Anh còn muốn sống! Anh còn muốn yêu em!….
Cold nắm tay tôi, từng lời nói ngắt quãng…tim tôi thắt lại, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt Cold…
Cánh tay Cold đột nhiên duỗi ra…lạnh buốt…tôi chết lặng….không thể nhanh chóng như thế này được! Mọi chuyện không thể như thế này được….
Tôi hét lên…đứt đoạn…chia lìa…
Á á á……….
Tôi vùng dậy, mồ hôi ướt đẫm áo và chiếc chăn bông….
Phải! Tất cả chỉ là mơ….một cơn ác mộng……
- Làm gì mà cô hét lên dữ thế? – tôi giật mình khi thấy Cold đang ngồi kề sát bên mình…
Tôi quay cuồng, đây là thực hay mơ nữa đây….
- Sao mặt cô tái nhợt đi vậy??? Có sao không???- Cold sờ trán tôi lo lắng.
Tôi ngước nhìn Cold…nhìn sâu vào đôi mắt, bất giác tôi thấy Thoại….Và tôi ôm chầm lấy Cold khóc oà lên.
- Cô đừng làm tôi sợ! Có chuyện gì thế??? – Cold càng lo lắng hơn.
Tôi không nói gì, chỉ khóc. Cold đành phải ngồi như thế với tôi cho đến 15 phút sau.
- Thế nào? Đã bình tĩnh lại chưa??? – Cold hỏi nhỏ khi thấy tôi đã nguôi ngoai.
Tôi buông Cold ra, người thẫn thờ. Sau 5 năm nỗi đau vẫn hằn sâu không phai mờ. Nhưng sự thật là Thoại vẫn không về với tôi.
Cold nhìn tôi, không nói gì. Hành động của tôi quá khó hiểu. Anh thở dài đứng dậy rồi lấy cho tôi một cốc nước ấm.
Phải mất tận 1 tiếng sau tôi mới lấy lại tinh thần. Tôi ngồi trên giường. Cold ngồi trên chiếc ghế Sofa đối diện, hai chân bắt chéo như phong cách của một đại thiếu gia và nhìn tôi chăm chú.
- Sao tôi lại ở đây??? Đây là đâu??? – tôi tá hoả khi nhìn xung quanh.
- Là nhà tôi! – Cold cười nhẹ đáp.
- Nhà anh??? Tại sao…. – tôi càng không hiểu.
- Đêm qua cô uống quá nhiều đến nỗi ngất đi. Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, đành phải đưa cô về đây…
- Đồ lợi dụng! Đồ lưu manh! – Tôi ném cái gối trên tay vào mặt Cold.
- Cô khùng à??? – Cold vùng dậy
- Ai cho phép anh đêm hôm đưa tôi về nhà anh hả??? Tôi là con gái mà! Anh…anh thật là….Đồ hạ lưu! – Tôi mắng xối xả.
- Thôi nhé! Có lòng tốt với cô mà cô trả ơn theo cách đó à! Đúng là…
Cold giận dữ rồi bỏ đi.
Tôi ngồi lại một mình, lòng tự rủa thầm bản thân đã uống quá mức cho phép để rồi dẫn tới cái kết cục này…
Nhưng hình như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả. May là vậy. Tôi nhăn mặt rồi thở dài. Tôi cũng không còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ vớ vẫn nữa. Cơn ác mộng ban nãy vẫn khiến tôi sợ hãi, mồ hôi vẫn túa ra ướt đẫm người.
Một lúc sau, một người đàn ông trong bộ đồng phục của quản gia bước vào và nói với tôi.
- Thưa! Thiếu gia nói là cô thay quần áo và ra ngoài ạ!
- Thiếu gia ư??? Ai thế??? Chẳng lẽ Cold??? – tôi mở to mắt, cái thời đại nào rồi mà còn thiếu với gia chứ???
- Thưa! Không được gọi thẳng tên của thiếu gia! Đó là cấm kị!
Tôi tròn mắt hơn nữa. Vị quản gia đi ra. Tôi nhìn theo rồi nhún vai không hiểu. Tôi bước xuống giường, trên người vẫn mặc bộ áo quần tối hôm qua đi ăn sinh nhật trưởng phòng rồi tiến tới cửa.
Chợt đôi mắt tôi chựng lại, cái gì thế này…
Tôi tiến tới gần hơn nữa chiếc bàn gỗ đuợc khắc chạm tinh tế ở góc trái của phòng. Đôi tay tôi run run với lấy cái vật kì lạ đang nằm trên đó….Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại….sao lại ở đây chứ???
Đầu tôi lại ong ong, tim đập nhanh hơn, nhìn chiếc huy hiệu không chớp mắt….
- Làm gì mà lâu thế??? – Cold nói lớn
Tôi quay đầu lại nhìn Cold, mắt lại ươn ướt….Đã bao nhiêu lần tôi nhủ thầm rằng Cold không phải là Thoại nhưng cũng bấy nhiêu lần tôi thấy Thoại trong Cold, càng lúc tôi càng thấy đau khổ hơn, nhức nhối hơn, cuộc đời tại sao lại đối xử như vậy với tôi chứ???
- Cô lại làm sao nữa thế????
- Tại sao anh lại có cái này?
- Cái nào cơ???
- Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại, tại sao anh lại có tôi??? – Tôi hét lớn
- Cái đó…tôi nhặt được!
- Ở đâu???
- Bệnh viện…
Mắt tôi tối lại…
- 5 năm trước tôi bị tai nạn phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày xuất viện tôi nhìn thấy nó nằm trên lối đi của hành lang, không hiểu sao tôi lại nhặt lên và cất giữ cho đến bậy giờ…
Tôi cầm chặt chiếc huy hiệu khuỵu xuống, tôi không hề muốn khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn trào …đúng là số phận…
- Thoại ơi! 5 năm rồi! 5 năm tôi đã sống trong nước mắt! Vậy mà đến lúc này đây tôi vẫn phải khóc vì cậu! Cậu ác lắm! Cậu ra đi rồi mà vẫn để lại chiếc huy hiệu này, để nó tồn tại, để nó lại làm tôi đau, tại sao??? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi và khiến tôi đau khổ??? Tôi không chịu đựng thêm được nữa….không thể….
Cold không nói gì….
Tôi rời căn biệt thự của Cold về nhà…và tôi không cầm theo chiếc huy hiệu đó….
Cuộc đời có nhiều thứ không thể trọn vẹn…tình yêu cũng thế….
Thế là đã 5 tháng từ ngày tôi bước chân vào công ty này….
- Ngày mai là Valentine đấy! Mấy chị có định đi đâu không? – Chị ngồi bên tôi nói lớn.
- Ối dào! Già cả rồi mà còn Valentine cái gì nữa! – Một chị thở dài.
- Thế còn em! Di! Em có định cùng Cold đi đâu không?
- Mấy chị đang nói cái gì thế???
- Thôi đừng chối nữa! Cả công ty này ai mà chẳng biết em với Cold là một đôi! Có ai đời giám đốc với nhân viên mà cứ kè kè bên nhau 24/24 đâu!
- Mấy chị đừng nói bậy! Đã nói là Cold có vợ rồi mà! Em với giám đốc chỉ là công việc thôi!
- Xời ơi! Cái tin vịt đó mà em cũng tin à??? Chuyện này đã bị phanh phui khi tụi chị đột kích hồ sơ của giám đốc rồi, giám đốc vẫn còn alone, chỉ nói thế cho con nhỏ đó hết bám theo thôi!
- Thế à???…..Nhưng giữa em với Cold không có chuyện gì cả!
- Sao cứ chối mãi thế nhỉ??? Cái con nhỏ này…
- Mấy người làm việc hay buôn chuyện thế??? Muốn bị trừ lương phải không??? – Cold không biết từ đâu xuất hiện.
Tất cả im bặt. Tôi thở phào, thầm cảm ơn giám đốc đã đến giải vây.
- La Tường Di!
Tôi giật mình, Cold lại gọi tôi. Lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ, trong khi những người khác chỉ gọi tên. Tôi thật không hiểu.
- Anh gọi tôi !
- Ngày mai cô phải đi với tôi để kí hợp đồng!
- Mai ư??? Nhưng theo lịch thì ngày mai đâu có buổi kí kết hợp đồng nào đâu thưa sếp???
- Đó không phải là chuyện của cô! Thôi! Biết thế là được! Bây giờ thì về chỗ làm việc đi!
Tôi nhăn mặt. Cold là thế. Muốn gì là làm.
Từ lâu tôi không còn để ý gì tới ngày lễ tình nhân nữa. Thậm chí tôi cho rằng đó là ngày đau khổ nhất đối với mình. Cái ngày Thoại đã bỏ tôi ra đi….
Kì lạ là từ cái ngày uống say rồi được đưa về nhà Cold đến giờ, tôi không còn mơ thấy Thoại nữa. Tôi cũng bớt nhớ về nỗi đau 5 năm trước. Tất cả như bị xoá đi vậy. Tôi thấy khó hiểu nhưng cũng nhẹ lòng hơn….lúc nào tôi cũng như cảm thấy Thoại vẫn còn ở đây, vẫn bên tôi…
Đêm…
Tôi chìm vào giấc ngủ….
.
Chợt tôi nhìn thấy một vùng ánh sáng phía trước mặt, chói mắt, tôi nheo lại nhìn….và rồi giật mình….Thoại hiện ra…mỉm cười với tôi.
- Sao cậu lại xuất hiện….rồi cậu cũng sẽ bỏ tôi mà đi như bao lần trước….
- Xin lỗi you! Trong 5 năm qua tôi vẫn không thể rời xa you để đi được,linh hồn tôi vẫn bên you, tôi nghĩ rằng như thế sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta được ở bên nhau, nhưng không ngờ điều đó lại khiến you đau khổ hơn.
- Sao cậu không mang tôi theo, tôi không thể sống thiếu cậu đuợc….
- Không được! You phải sống chứ….
- Nhưng cậu không còn trên đời này nữa, tôi sống để làm gì chứ???
- You phải sống cho tôi, you phải sống 2 cuộc đời….
- Tôi không cao cả được như thế, tôi chỉ muốn bên cậu mà thôi!
- Sẽ không còn đau khổ nữa, tôi bây giờ đã có thể buông you ra để đi trong thanh thản, tại sao you không thể chứ, và you sẽ có một tình yêu mới, đẹp hơn, và hạnh phúc hơn…
- Tôi không cần! Tôi chỉ yêu cậu mà thôi!
- Hãy đến bên người mà cậu cảm thấy khi bên cạnh họ được bình yên…
- Ai???
- Đó là món quà cuối cùng tôi tặng you trong cuộc đời này….Đừng mãi đau khổ nữa….Hãy yêu thêm lần nữa…
- Cậu không thể nói với tôi như vậy được! Không thể….
- Di thân yêu của tôi! Cuộc sống còn dài lắm, tôi đã bên you 5 năm nhưng lại sống trong dằn vặt, trong đau khổ của you, thế là đủ rồi, bây giờ, đã đến lúc you đặt tôi trong ngăn kéo của tâm hồn, và mở ra một cánh cửa mới để sống tiếp với tình yêu mới….Bản chất tình yêu không phải là đau khổ, hãy yêu thêm lần nữa….hãy yêu thêm lần nữa vì tôi…
Thoại đặt cánh tay lên môi tôi, mỉm cười
- Nhưng….
.
- Tôi vẫn mãi yêu you, mãi mãi…..
.
Thoại mờ dần trong ánh sáng tinh khôi….tôi với tay theo….một tình yêu…..
.
Tôi giật mình tỉnh giấc…
Lúc nào Thoại cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi theo cách như thế, và lúc nào cũng chỉ nói những câu như thế. Nhưng không hiểu sao giấc mơ hôm nay lại khiến tôi có cảm giác kì lạ…
Một giấc mơ nhẹ tênh….tôi đặt tay lên trái tim mình….thanh thản….
Hôm nay là Valentine…
Cold lái xe chở tôi đi kí hợp đồng, Nhưng chiếc xe lại dừng trước bãi biển…Tôi ngạc nhiên mở cửa xe bước ra…
- Sao chúng ta lại ở đây???
- Vì hôm nay là Valentine…. – Cold nhìn tôi và cười.
Tôi sững sờ nhìn Cold…
Cold chạy lại nhặt một cành cây khô rồi vẽ ra trên nền cát một vòng tròn lớn thật lớn, xong xuôi, anh chàng nhảy vào trong vòng tròn rồi gọi tôi.
- La Tường Di! Em biết vì sao tôi không vẽ hình trái tim mà lại vẽ hình tròn không??? Bởi hình tròn không có điểm bắt đầu và kết thúc, giống như tình yêu của tôi đối với em vậy…Tôi không biết bắt đầu thích em từ lúc nào…Cũng không biết tình cảm này sẽ đi đến đâu. Nhưng tôi muốn từ hôm nay có thể được nắm tay em như nắm lấy trái tim mình…Em hiểu tôi nói gì chứ???
Tôi nhìn Cold không chớp mắt…nhưng không còn bóng dáng Thoại trong đó nữa…Cold là Cold, không thể là Thoại được. Bấy lâu nay, vì nỗi đau vì sự ám ánh đã khiến cho đôi mắt của tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi Thoại mà không thể thấy rõ xung quanh, để rồi quên đi rằng cuộc sống vẫn trôi, và tôi vẫn đang tồn tại. Sự nhầm lẫn đều do bản thân tôi quá yếu đuối không đủ tự tin để đối diện với nỗi đau….
- Tại sao lại là tôi??? – tôi nhìn Cold, hỏi nhỏ, gió biển thổi vào khiến tóc tôi bay bay…
- Tôi không biết…và cũng không muốn biết….5 năm trước khi sống ở Đức tôi thường mơ thấy một cô gái có dáng dấp như em….và có lẽ tôi yêu em từ đó…
- Anh mơ thấy tôi???
- Đúng! Quả thật là một điều kì diệu, và chính tôi cũng không hiểu…nhưng tình yêu là bí ẩn mà….tìm hiểu nguyên nhân để làm gì chứ??? Phải không? – Cold nhìn tôi cười, đôi mắt ánh lên.
Tôi lặng thinh, ngước mặt lên bầu trời nhìn vào những đám mây xanh, có lẽ là ý trời, nhưng cũng có lẽ là sự sắp xếp của Thoại….
- Anh đang nhìn em phải không? – tôi nhìn lên và nói - Anh có thể hạnh phúc và thanh thản khi rời bỏ em, rời bỏ thế giới này chứ?
Những áng mây xanh nhẹ tênh, trôi dần về phía chân trời, những gợn sóng lăn tăn vỗ về bình yên của bãi cát…
Thoại đã đi thật rồi, đôi khi có những thứ không thể níu giữ, tình yêu của tôi và Thoại đã đến lúc phải bay lên, hoà vào vũ trụ bao la kia, để một mầm xanh mới được bắt đầu….
- Tôi không cần biết em đã từng yêu ai. Tôi cũng không cần biết người nào đã từng khiến em đau khổ. Tôi chỉ muốn em hiểu rằng: Tôi thích em! Thế là đủ rồi.
Cold chìa cánh tay ra, nhìn tôi, và mỉm cười.
Tôi ngước nhìn Cold lần nữa, bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Cold, phải, Cold là Cold, không thể nào là Thoại, dù có giống nhau đến đâu cũng vẫn là hai trái tim và hai tâm hồn…
Và tôi nghĩ rằng…Tôi muốn yêu thêm lần nữa! Đau khổ như thế là đủ rồi, tôi còn phải sống vì Thoại nữa. Phải sống tốt hơn bây giờ! .Tôi đến bên Cold không phải vì Cold giống Thoại, cũng không phải theo ý Thoại mà là vì tôi muốn sống lại, muốn được hồi sinh…
Giữa một vòng tròn cát lớn, có một tình yêu mới, là kết tinh, là tiếp nối của một tình yêu cũ, tuyệt vời, và hạnh phúc….
……………………
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2 – Phần Cuối
2 năm sau.
Tôi đã 24 tuổi. Cũng không phải là quá già +_+. Cold và tôi đã trở thành cặp đôi thu hút mọi sự chú ý của công ty và của cả thành phố này từ khi chúng tôi công khai mối quan hệ. Đơn giản là vì tôi sắp được trở thành con dâu của gia tộc danh giá nhất vùng, nắm trong tay số tài sản khổng lồ, điều quan trọng hơn là Cold lại là con trai duy nhất của dòng họ.
- Bà gọi chúng cháu tới có chuyện gì không ạ??? – Cold hỏi khi được bà nội “triệu tập”
- Bà đã coi ngày rồi, thứ 2 tuần sau hai đứa sẽ làm lễ cưới!
- Há???? Bà nói gì cơ??? Cưới ư??? – tôi hoảng hốt
- Đúng! Phải cưới ngay lập tức!
- Nhưng chúng cháu… – Cold ngập ngừng, còn tôi thì cấm khẩu.
- Không nhưng nhị gì hết! Bà nói là phải làm!
Thế là tôi và Cold nhìn nhau tiu nghỉu…
Lúc từ biệt thự đi ra.
- Sao nhìn em có vẻ không vui khi phải lấy anh thế? – Cold nhăn mặt
- Em có nói là sẽ lấy anh đâu mà vui với buồn!
- Em dám cãi lời bà sao???
- Đúng! Hôn nhân là chuyện cả đời, làm sao có thể muốn là được!
- Chẳng lẽ em chưa bao giờ có ý định sẽ lấy anh sao???
- Đúng! Chưa bao giờ! Lấy chồng sớm thì khổ sớm thôi!
- Em…em…
.
Cold giận dữ bỏ đi trước. Tôi nhìn theo rồi nhún vai, tôi nghĩ là mình không nói cái gì sai cả.
Những ngày sau đó Cold giận tôi, không thèm liên lạc hay gặp mặt, tôi cũng không phản ứng gì. Tính của anh ấy thì tôi đã quá rõ rồi. Vừa cực kì trẻ con và rất cứng đầu!
…………..
- Em với Cold dạo này có chuyện gì thế? – Ken hỏi tôi khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê.
- Bà nội anh ấy đòi chúng em phải cưới! Em không chịu, thế là Cold giận em! – tôi vừa uống cà phê vừa nói.
- Cưới ư??? Sao gấp thế? Hai đứa còn trẻ mà!
- Thì đó! Em cũng nghĩ thế! Nhưng không hiểu sao anh ấy lại giận!
- Chắc Cold nghĩ em không yêu cậu ấy…
- Nếu anh ấy nghĩ thế thật thì không xứng đáng làm bạn trai của em!
- Cái con nhỏ này! Tính khí càng ngày càng giống đàn ông!
- Phải mạnh mẽ mới sống được anh ạ! Chứ đâu như cái Linh, lúc còn đi học chanh chua là thế mà sau khi lấy anh nó trở nên nhu mì quá đáng, bị anh bắt nạt hoài à!
- Đừng có nói bậy! Anh bắt nạt cô ấy hồi nào!
- Em không biết, nhưng em thấy thế!
Chúng tôi cứ ngồi nói huyên thuyên như vậy mãi cho đến tối. Thời gian 2 năm trôi qua có quá nhiều thay đổi. Không ai ngờ sự lựa chọn cuối cùng của Ken lại là Vy Linh – hotgirl đỏng đảnh ngày nào. Âu cũng là số phận…
Sáng hôm sau…
Tôi bây giờ là giám đốc nhân sự của công ty. Chức vụ này không phải do nhờ mối quan hệ với Cold mà có, tất cả đều nhờ sự nỗ lực của tôi. Lúc nào tôi cũng muốn được thể hiện mình.
- Thưa giám đốc! Có người muốn gặp giám đốc…- cô thư kí mở cửa phòng báo cáo.
- Ai thế???
- Tôi cũng không biết! Một thanh niên trông rất tuấn tú!
- Cứ mời vào!
5 phút sau, cánh cửa phòng mở ra, tôi ngẩng mặt lên nhìn….
- Ôi không! Quốc Hy! Em về hồi nào thế??? – tôi ngạc nhiên đứng bật dậy
- Ylen của tôi!
Quốc Hy chạy vào ôm chầm lấy tôi.
- Sao cậu bảo là 4 năm mới về mà, bây giờ mới chỉ 2 năm…
- Nhớ Ylen nên về thôi!
- Lại đùa nữa rồi!
- Ba tôi bệnh, giờ phải về gánh vác công ty. Thật không thể khổ hơn!
Mãi nói chuyện với Quốc Hy, tôi không nhận ra Cold đang đứng ở cửa và nhìn tôi.
- Em làm cái gì thế này hả?
Tiếng hét của Cold khiến cả tôi và Quốc Hy giật mình nhìn lại, tôi vội vã buông Quốc Hy ra.
- Ơ! Cold…
- Người này là ai??? Tại sao….tại sao em lại ôm một thằng con trai khác trước mặt tôi chứ????
- Anh hiểu nhầm rồi! Đây là…
- Không cần phải giải thích nữa! Hoá ra em không chịu lấy tôi là vì người này. Thật không ngờ… – Cold nói trong cay đắng rồi bỏ đi.
.
Tôi nhìn theo. Thở dài. Ghen tuông là biệt tài số 1 của bạn trai tôi.
- Là bạn trai của Ylen hả? Sao lại giống….à không…
- Ý nói giống Thoại phải không? Đó là Cold, người yêu của chị, đúng là giống Thoại thật, nhưng đó không phải là Thoại! – tôi cười nhẹ.
- Tôi bên đó có nghe Phong Ken kể Ylen có tình yêu mới, giờ mới được thấy mặt, nhìn cũng được. Nhưng có yêu Ylen hơn tôi không đấy!
- Lại nói bậy nữa rồi! – tôi lấy tay đánh vào vai Quốc Hy
Tuy không nói gì nhưng trong lòng tôi nóng hơn lửa, không biết Cold đang nghĩ về tôi như thế nào, đúng là trớ trêu thật.
Tối lại, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Cold.
Nhưng không có phản hồi nào cả.
Với một niềm kiêu hãnh cực kì lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải đi năn nỉ người yêu tha thứ. Nhưng bây giờ, tôi đành bấm bụng tới nhà Cold.
Lúc mười giờ đêm, một mình tôi lái xe đến nhà “chồng tương lai”, đường phố vắng người, những hàng cây đứng im lìm, tôi cảm thấy hơi rợn tóc gáy.
Tới nhà Cold, tôi tiến lại bấm chuông, cánh cửa sắt khổng lồ từ từ hé mở, tôi ái ngại dắt xe vào sân.
- Di! Sao cháu đến đây vào giờ này thế? Có chuyện gì sao? – bà nội Cold lo lắng hỏi.
- Dạ…cháu chào bà. Bà ơi, Cold đã về chưa ạ? – tôi cúi mặt hỏi, xấu hổ quá.
- À…ta biết rồi đấy! Hèn gì mấy bữa nay thấy thiếu gia nhà này mặt mày buồn so, hoá ra là vì cháu! – Bà nội Cold cười tươi.
Tôi im lặng.
- Nó vẫn chưa về cháu ạ! Chưa bao giờ thấy nó về muộn như thế! Nếu có việc gì đột xuất nó vẫn luôn gọi điện về báo. Thằng này càng lúc càng hư rồi đây!
Tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Tôi cùng bà nội Cold ngồi nói chuyện hồi lâu, chốc chốc tôi lại ngóng ra cổng, nhưng vẫn không thấy Cold về.
11h30
Cả bà nội lẫn tôi đều trong tình trạng ngồi trên đống lửa. Tôi lại hoảng sợ, cứ lúc nào phải chờ đợi là tôi lại có cảm giác này.
Chợt tôi nghe tiếng xe ô tô từ ngoài cổng, ngay lập tức tôi chạy ra.
Trong màn đêm đen kịt, tôi nhìn thấy Cold ngồi trong xe, áo quần xộc xệch.
- Cold, sao anh lại uống say như thế này chứ? – tôi nổi giận rồi đỡ Cold xuống.
- Hơ hơ….cô là ai…cô là ai…sao nhìn giống Di của tôi thế này…- Cold lè nhè.
- Khổ quá! Di đây! – tôi bắt đầu nổi khùng.
- Không phải, đừng có dối tôi, Di của tôi không bao giờ tới đây…hơ hơ….
- Nhìn anh lúc này…thật là…không thể tin được! – tôi vừa đỡ Cold vào nhà vừa càm ràm, chưa bao giờ tôi nhìn thấy Cold trong tình trạng say xỉn quá mức như thế này.
- Cô đi đi, thả tôi ra, không đứa con gái nào được đụng vào người tôi ngoại trừ người yêu của tôi…tránh ra! – Cold gật gà gật gù đẩy tôi ra.
- Yên cái coi! – dù rất tức giận nhưng tôi vẫn phì cười.
Bà nội Cold từ trong nhà chạy ra.
- Trời ơi! Cháu làm cái gì mà uống say thế này chứ! Thật không ra thể thống gì cả!
Nghe tiếng bà nội, Cold dừng lại, mắt lờ đờ rồi hất tôi ra khỏi người mình. Sau đó, anh chàng quỳ xuống trước mặt bà nội.
- Trời đất! làm cái gì thế ??? – cả tôi và bà nội đều ngạc nhiên.
- Hơ hơ….cháu trai xin được nhận tội trước bà, cháu không giữ được nguời yêu…hic hic….không xứng đáng làm cháu bà….hic hic…
Tôi bật cuời. Thiếu gia của tôi cũng có lúc khùng khùng như thế này cơ đấy.
- Trời ơi! Cháu đừng làm bà sợ chứ! Tụi bây đâu, chạy lại đỡ thiếu gia vào phòng mau lên! – Bà nội hoảng hốt trước hành động có một không hai của đứa cháu trai, không biết Cold uống loại rượu gì mà thần kinh trở nên “hỗn loạn” như thế này.
Cold nằm trên giường. Tôi đứng nhìn rồi lắc đầu. Một đại thiếu gia, một giám đốc công ty mà lại có lúc say mèm để rồi hành động kì quặc. Tôi đành phải tiến lại cởi giày, thay áo cho Cold. Tôi bắt đầu nghĩ lại việc sẽ lấy Cold làm chồng. Nếu ngày nào cũng say xỉn như thế này thì làm sao sống nổi.
Xong xuôi đâu đó, tôi cầm cặp xách rồi tiến ra cửa. Khuya lắm rồi, phải về nhà kẻo ba mẹ lo lắng. Còn Cold, ngày mai tôi sẽ “tính sổ” sau.
Nhưng cửa đã bị khoá. Tôi hốt hoảng giật giật tay cầm nhưng vẫn vô dụng. Tôi nhăn mặt rồi bắt đầu hiểu ra, đây là ý đồ của bà nội Cold. Haizzz. Bó tay với hai bà cháu nhà này.
Tôi đành gọi điện báo cho ba mẹ biết là đêm nay không thể về nhà vì mắc việc công ty để hai người đỡ lo lắng, xong xuôi tôi tiến lại nơi Cold đang nằm, thầm “nguyền rủa” cậu bạn trai, vì cái hành động say xỉn không đúng lúc mới khiến cho tôi không thể về nhà được. Tôi ngước mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm một thứ có thể ngủ được. Chiếc ghế Sofa! Tôi nhìn thấy nó ở góc tường bên phải. Tôi mỉm cười tiến lại và ngồi xuống. Một ngày làm việc mệt mỏi không cho phép tôi thức khuya hơn nữa. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ….
Những tia nắng hắt qua khung cửa sổ rọi xuống mặt tôi khiến tôi tỉnh giấc, tôi từ từ mở mắt vươn mình như thói quen hằng ngày vẫn làm trước mỗi buổi sáng. Nhưng hình như cánh tay tôi đã bị cái gì đó chặn lại…
- Tại sao em lại ở đây???
Tôi giật nảy mình. Khuôn mặt Cold đang lù lù trước mắt tôi.
- Trời đất! Làm người ta hết cả hồn!
- Anh hỏi là tại sao em lại ở trong phòng anh???
- Anh đừng hỏi em! Hỏi chính anh kìa! – tôi bắt đầu bực mình khi nhớ lại chuyện hôm qua.
- Hỏi anh ư??? – Cold ngơ ngác.
Tôi không nói gì, ngước mắt nhìn xem cánh cửa phòng đã đuợc mở chưa. May là đã mở, tôi đứng dậy, đẩy Cold sang một bên rồi cầm cặp đi về.
- Em không muốn nói chuyện với anh lúc này. Em về đây!
- Đứng lại! – Cold cầm tay tôi kéo lui
- Buông tay người ta ra!
- Đây là đâu mà em muốn tới là tới, muốn đi là đi hả?
- Bộ anh tưởng em muốn ở trong phòng này lắm à??? Nếu không vì anh say bét nhè, bắt em phải đỡ vào rồi bị nhốt luôn trong này thì em đã về nhà lâu rồi, đâu phải ngồi trên ghế mà ngủ như thế này đâu! Không hiểu sao em lại tớí nhà anh làm gì nữa.
- Cái gì???
- Thật không ngờ Cold cũng có lúc say xỉn, mà lại say xỉn một cách quái dị như thế! Anh mà cứ như thế này hỏi làm sao em có thể lấy anh được chứ!
Tôi hất tay Cold ra rồi bỏ về.
- Em đừng lấy lí do đó ra để phủ nhận việc lấy anh, tất cả đều là nguỵ biện, em làm anh thất vọng quá!
Tôi khựng lại.
- Anh nghĩ rằng em là một cô gái sống có bản lĩnh và rất chung thuỷ, yêu em 2 năm anh luôn nghĩ như thế, nhưng bây giờ…
- Anh đang nói cái gì thế???
- Anh không thể tin em lại có thể là người như thế…
Tôi tát Cold…
- Em không cho ai có quyền xúc phạm đến nhân cách của em. Những gì anh đã làm cho thấy rằng anh không tin em. Yêu một người mà không có niềm tin thì thà chấm dứt để đỡ đau khổ.
Tôi nói trong lạnh lùng. Nhưng trong lòng đau như cắt…
Tôi về. Cold không níu lại.
Từ khi Thoại mất cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ khóc vì một đứa con trai nào cả. Nhưng bây giờ, khuôn mặt tôi đã ướt nhoè vì một người khác, người mà tôi nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ sống vì người ấy. Lần đầu tiên từ lúc yêu Cold tôi mới có cảm giác đau khổ và thất vọng như thế này….
…………………………………………………
Vậy là tình hình càng lúc càng căng thẳng…Tôi và Cold không gặp nhau cũng đã được một tuần.
- Vẫn còn giận nhau à? – Quốc Hy đưa cốc cà phê lên miệng nhấm nháp rồi hỏi tôi.
- Ừ!
- Vì chuyện khi bữa à??? Sao Ylen không giải thích cho anh ấy hiểu!
- Không cần thiết, Cold không cho tôi có cơ hội để giải thích.
- Định là bỏ nhau luôn đấy à???
- ….
- Thế cũng tốt! Bỏ Cold rồi đến với tôi cũng được! – Quốc Hy cười xoà
- Thôi! Đừng nói nhảm! Tôi phải đi làm đây! Cậu đi sau nhé! Hôm nay tôi có cuộc họp! – tôi thở dài rồi đứng dậy.
…………………..
Về phần Quốc Hy:
Quốc Hy nhìn theo bóng Tường Di khuất sau ô cửa kính. Cậu nhóc vốn sống nội tâm, những suy nghĩ trong lòng không bao giờ bộc lộ cho ai biết, như lúc này, nói là vậy nhưng Hy biết rằng sẽ chẳng bao giờ Di đến với mình, vì số phận đã an bày như thế…
Đang suy nghĩ đăm chiêu, cậu nhóc không để ý rằng có một vật thể bay kì lạ đang tiến lại phía mình và rơi tụ do trên đầu cậu nhóc. Hoàng hồn lại, cậu mới định dạng nó là cái gì….một chiếc mũ lưỡi trai…
- Sorry! Sorry! Anh không sao chứ??? Thằng nhóc em tôi tôi phá quá, mong anh thông cảm!
Một giọng nữ trầm cất lên, Quốc Hy nhìn sang. Một cô gái tóc ngắn, mặc áo sơ mi sọc xanh, gương mặt thanh tú với đôi mắt tròn to đen láy đang rối rít xin lỗi cậu nhóc. Bất giác, Quốc Hy thấy có dòng điện xẹt ngang người…
- Ơ…ơ….không sao!!!!
Cô gái mỉm cười, lấy lại chiếc mũ và bước đi, cậu nhóc ngoái đầu nhìn lại, thì ra là hai chị em, có vẻ như là con gái của chủ tiệm cà phê này. Đôi mắt Quốc Hy hướng về bóng áo sọc xanh ấy với một ánh nhìn kì lạ…
2 ngày sau…
Quốc Hy đi làm bằng xe buýt. Một công tử đi làm bằng xe buýt. Đó quả là một chuyện lạ. Như hôm nay, cậu nhóc đang bước lên xe buýt để đến công ty…
- Xin lỗi! Chờ tôi với bác tài ơi!- Ai đó đang chen chân lên chuyến xe buýt.
Lại gọng nói ấy…Quốc Hy nhìn sang. Cô gái mặc áo sơ mi xanh….đúng là duyên phận…
…………………………………………
Hôm nay là thứ 2, tính ra cũng đã được 15 ngày kể từ khi tôi và Cold giận nhau.
Trong bộ đồng phục công sở, tôi bước thoăn thoắt về phía có thang máy. Chợt tôi thấy Cold từ đằng xa đang tiến lại phía mình. Đôi mắt tôi khựng lại. Nhưng tôi nghĩ là mình sẽ tiếp tục đi thẳng.
- La Tường Di! – Cold đột nhiên hét lớn khiến tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh đều quay đầu nhìn.
Tôi hốt hoảng, đứng lặng như tờ. Cold từ từ tiến lại phía tôi, khuôn mặt trông cực kì hình sự.
Tôi bắt đầu toát mồ hôi, cho dù bây giờ không còn là nhân viên trực thuộc sự quản lý trực tiếp của Cold như trước nhưng cái cảm giác bị kêu cả tên lẫn họ như thế vẫn khiến tôi hơi hơi sợ…
- Anh…anh làm gì thế??? – Tôi run run hỏi khi thấy Cold đứng trước mặt mình.
Một cái kiss trong ngỡ ngàng trước toàn bộ nhân viên công ty. Tôi bất động.
- Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nhé! – Cold mỉm cười.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, quá ngạc nhiên khiến tôi không kịp định hình hay phản ứng gì. Đôi mắt tôi mở to tròn xoe nhìn Cold.
- Em không nói gì, không phản ứng gì nghĩa là em không còn giận anh nữa nhé!
Nói xong ngay lập tức Cold quỳ xuống trước mặt tôi, đưa bàn tay phải của tôi lên rồi nói:
- Nếu không còn giận anh nữa thì chúng mình lấy nhau nhé! – Cold lấy trong bọc áo vest chiếc nhân kim cương đưa lên phía trước mặt.
Tình hình đại sảnh hỗn loạn như bị khủng bố. Tât cả mọi ánh mắt đều hướng về tôi và Cold như muốn “thiêu đốt” 2 chúng tôi. Sự xấu hổ, ngượng ngùng và ngơ ngác khiến tôi cấm khẩu, người đơ ra.
- Em lại không nói gì, không phản ứng gì nghĩa là em cũng đồng ý với việc lấy anh rồi nhé! – Nhanh như chớp Cold lấy nhẫn đeo vào tay tôi, mọi hành động diễn ra nhanh chóng đến bất ngờ.
Lúc tôi kịp định hình lại chuyện gì đang xảy ra thì tất cả đã đâu vào đấy +_+. Cold đã thông minh tạo ra một tình huống đặc biệt để tôi không thể từ chối hay đúng hơn là không kịp từ chối lời cầu hôn. Mọi người vỗ tay ào ào chúc mừng tôi và Cold, đồng thời khâm phục màn cầu hôn có một không hai của đại thiếu gia si tình. Còn tôi, lúc “hối hận” thì đã quá “muộn màng” .
Hoá ra Quốc Hy đã tìm gặp Cold để nói tất cả. Và cách cầu hôn này cũng là do Quốc Hy gợi ý cho Cold. Sau khi biết được sự việc tôi đã vô cùng nổi giận. Nhưng ….thật ra mà nói….tôi cũng đã “quá già” để từ chối lời cầu hôn của Cold . Và thực ra, trong tiềm thức của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy ai khác…ngoài Cold.
Ngày Senil sinh đứa con đầu lòng cũng là ngày tôi bước lên xe…bông .
- Tại sao em lại đồng ý lấy anh nhỉ??? – trong bộ lễ phục cô dâu, tôi vừa nhăn mặt vừa ngước lên nhìn Cold đang đứng bên cạnh.
- Ai biết đâu! Đó là do em tự nguyện mà! – Cold cười.
- Ai nói là tự nguyện ? Lấy một thiếu gia như anh làm sao mà sống yên ổn được chứ!
- Nhưng thiếu gia yêu em là được rồi!
- Ai biết cả đời có mãi yêu người ta không?
- Cũng chưa chắc! Nhưng….bây giờ thì….
Cold cúi xuống, hôn nhẹ vào môi tôi rồi mỉm cười…
- Yêu em…
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười. Nhiều lúc tôi ngỡ rằng chẳng bao giờ hạnh phúc có thể đến với tôi thêm lần nữa…
Trong hôn trường, với trang phục áo cưới màu trắng tinh, tôi lộng lẫy như một công chúa tuyết, tôi ngồi trên ghế ớ góc bên phải, đợi chú rể, Cold bảo có việc nên phải đi đâu đó chút xíu. Hôm nay có rất nhiều người đến, có lẽ đây là đám cưới lớn nhất vùng từ trước đến nay. Tôi không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cực kì hồi hộp.
Đã đến giờ cử hành hôn lễ. Nhưng Cold không tới…
15 phút…
30 phút…
Chú rể đã biến mất….
Cả hôn trường trở nên hỗn loạn, ai cũng tỏ vẻ lo lắng nhìn tôi thông cảm, một số người thì lại thấy bất bình vì phải chờ đợi lâu. Riêng tôi, tôi cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, cứ như thể là một thứ gì đó quan trọng đã rời bỏ tôi mà đi. Tôi đứng lên, đặt bó hoa cô dâu lại trên ghế rồi chạy nhanh vào trong, tôi muốn khóc nhưng không thể để người khác thấy mình khóc.
Một điều kì lạ nữa là hôm nay, tuy là ngày cưới của con trai nhưng không thấy sự xuất hiện của ba mẹ Cold, họ nói là có chuyện gấp bên Nhật không thể qua được, nhờ bà nội Cold đứng ra chủ trì hôn lễ. Điều đó cũng đã làm tôi cảm thấy khó chịu phần nào…
Trong lúc chạy vào phòng, tôi tình cờ trong thấy chiếc huy hiệu năm xưa của Thoại đang nằm ở góc cửa. Tôi dừng lại…làm sao có thể như thế được???? Chiếc huy hiệu đó, tôi nhớ là chính tay tôi đã ném xuống biển 2 năm về trước rồi mà??? Tôi thoáng giật mình, rợn người…
Tôi nhẹ nhàng tiến lại…Nhưng lúc đến nơi thì chiếc huy hiệu lại biến mất…
Tôi toát mồ hôi, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm, không thể nào, tôi đã nhìn rất kỹ rồi mà, rõ ràng chiếc huy hiệu đã nằm ở đấy….
Chợt lòng tôi nóng như lửa đốt, linh tính mách bảo Cold có chuyện không hay xảy ra…
5 phút sau đó…cảnh sát khu vực gọi điện thoại về gia đình tôi, nói rằng Cold đã bị tai nạn…
Một lần nữa tôi thấy bầu trời như đổ sụp trước mắt. Ông trời không thể phủ phàng tàn nhẫn với tôi như vậy được. Đã một lần rồi, Thoại đã bỏ tôi mà đi. Bây giờ, lại đến lượt Cold, không thể …không thể nào….
Tôi không kịp thay áo quần, mặc luôn chiếc áo cưới mà Cold đặt may riêng cho tôi chạy vào bệnh viện. Tới phòng cấp cứu, tôi chỉ kịp nhìn thấy người ta đưa Cold vào phòng mổ, cánh cửa trắng lạnh toát đóng lại, tôi quỵ xuống. Thảm cách bảy năm trước lại trở về trong tâm thức của tôi khiến tôi mất đi lý trí, toàn thân rã rời.
Trợ lý riêng của Cold chạy lại đỡ tôi đứng lên.
- Phu nhân giám đốc bình tĩnh!
- Anh nói đi! Tại sao Cold của tôi lại nằm ở đây??? – tôi hét lên trong đứt đoạn.
- Thưa! Tôi cũng không biết rõ! Tự nhiên giám đốc chạy ra nói rằng đưa chìa khóa xe của tôi cho anh ấy mượn có chút việc. Tôi cũng thắc mắc là tại sao trong ngày cưới mà anh ấy lại bỏ đi như thế. Đến một lúc sau thì cảnh sát gọi điện cho tôi, nói rằng xe ô tô của tôi đã tông vào cột điện bên đường….Tôi cũng không ngờ….
Tôi nghe đến đó thì đầu óc quay cuồng, người lịm đi, tôi không còn thấy gì xung quanh…
Trong đầu tôi bây giờ hiện lên khung cảnh đau thương của 7 năm về trước, cái thảm kịch Thoại bê bết máu cùng với chiếc xe tay ga nát bấy trong cái đêm định mệnh…Bây giờ, tất cả cứ như lặp lại như một vòng tuần hoàn của bi kịch…
Và tôi đã ngất đi, trong nước mắt…
BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 3 – Hết
Chapter 3: YÊU LÀ VĨNH CỬU
Người ta vẫn luôn nói rằng nỗi đau thể xác dù có nặng nề đến đâu cũng có thể chữa lành được, nhưng nỗi đau tinh thần lúc đến đỉnh điểm sẽ là con dao giết chết một con người.Và tôi đã không chịu đựng thêm được nữa, trong khi Cold đang nằm trong phòng mổ thì tôi nằm trong phòng cấp cứu trong tình trạng chết lâm sàn vì chấn động tâm lý quá nặng nề…. Chúng tôi chỉ cách cái chết trong gang tất….
Tôi nhìn thấy mình đang ở trong một khu vườn, giống hệt như khu vuờn mà tôi mơ thấy hồi năm 11. Nhưng không thấy hoàng tử, quái vật hay khối ru bích biết đi đâu cả, chỉ có mình tôi, cô đơn…
…………………
Tôi men theo bìa rừng, chạy thật nhanh về phía có ánh sáng. Tôi vốn sợ bóng tối. Nhưng càng chạy tôi càng thấy âm u như cõi lòng tôi bây giờ, ngột ngạt và u uất. Và như một sự sắp đặt, tôi lại nhìn thấy chiếc huy hiệu năm xưa, nhưng cứ tiến lại gần là tôi lại biẽn mất như hình ảnh Thoại lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí…
Và tôi nhìn thấy một dòng sông trong xanh phẳng lặng, yên tĩnh đến mức tuyệt đối. Tôi tiến lại, ngồi trên bờ sông nhìn bóng mình dưới nước, nhưng tôi không thấy gương mặt mình trong đó, tôi chỉ nhìn thấy những đám mây u tối bủa vây. Chợt tôi thấy khát nước, tôi đưa tay múc một ngụm nước cho vào miệng, nhưng không ngọt chút nào mà mặn chát như vị của nước mắt. Tôi giật mình. Phải chăng đây là dòng sông nước mắt của tôi đã tuôn ra trong suốt 7 năm qua. Tôi vẫn ảo tưởng rằng mình đã quên được Thoại nhưng đêm đêm tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng ấy trong giấc mơ, nói là yêu Cold nhưng vẫn lắm khi tôi nhìn Cold thành Thoại. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, tôi thấy chóng mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra…. Tất cả cứ như đưa tôi quay lại đối diện với bản thân mình.
Và tôi mở mắt….
Bây giờ là đêm khuya, một mình tôi trong căn phòng bệnh nhân, Mọi người có lẽ đang ngủ ở ngoài cửa phòng. Tôi muốn gặp Cold….
Thế là, trong bộ áo quần bệnh nhân, tôi lê thân xác mệt mỏi của mình đến căn phòng nơi Cold đang nằm. Không biết vì sao tôi có thể biết được số phòng của Cold. Có lẽ là linh tính. Cũng như tôi và Thoại luôn có một mối thần giao cách cảm…
Tôi thấy Cold đang nằm ngủ, đang thở oxy, đầu quần băng trắng. Nhưng có lẽ là nhẹ hơn Thoại năm đó.
Tôi lại gần, ngồi bên cạnh, cầm cánh tay Cold lên rồi nói trong nước mắt:
- Anh nói anh yêu em! Nhưng anh đang giết em. Em cứ ngỡ rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em sau bao nhiêu đau khổ. Thế mà hôm nay mọi chuyện lại xảy ra như thế này! Không được đâu, em không cho phép anh nằm đây như thế này… Nếu anh lại bỏ em ra đi như Thoại năm đó…Em sẽ đi theo anh…
Và tôi ngủ thiếp trên tay Cold, trong đau khổ và tuyệt vọng….
- La Tường Di!
Tôi nghe thấy ai gọi tên mình….Giọng nói quen lắm….Tôi nghĩ có lẽ mình lại nằm trong giấc mơ…
Tôi choàng mắt tỉnh dậy… Tôi thấy Cold đang nhìn tôi. Ôi không! Là mơ hay thật thế này? Bác sĩ nói là nhanh nhất cũng phải mất một tuần Cold mới có thể tỉnh lại, nhưng tính đến bây giờ mới có 2 ngày. Tôi hốt hoảng:
- Cold! Cold ơi! Anh tỉnh lại rồi! Là thật hay mơ đây?
Tôi hoảng loạn cầm tay Cold, rồi lấy tay véo má mình. Tôi thấy đau. Một cảm giác thực. Như vậy thì không phải là mơ. Tôi hạnh phúc đến phát khóc.
- You nói gì thế???? Ai là Cold ở đây???
Tôi giật mình.
- Cold! Anh đang nói gì thế?
- You đang mê sảng à??? Tôi là Thoại mà! Hay là lo cho tôi quá nên đầu óc you có vấn đề thế???
- Thoại ư???
Tôi ngẩng người. Thế này là thế nào??? Không chần chừ, tôi chạy đi tìm bác sĩ, đầu óc cứ như bị say sóng…
- Tránh ra! Đừng đụng vào người tôi! La Tường Di, you ở đâu rồi??? – tôi đứng ở ngoài nghe rõ mồn một tiếng Cold gọi tôi, tôi đứng dựa vào tường để chế ngự nỗi đau đang dâng lên trong lòng. Số phận đang đùa giỡn với tôi thì phải…
Tôi chạy lại nơi bà nội Cold đang ngồi:
- Bà ơi! Bà nói thật cho cháu biết đi! Tên thật của Cold là gì???
- Ờ! Thì nó có tên Việt là Trần Lâm Kha…
- Không đúng! Bà nói dối cháu! Không phải thế!
- Cháu đang nói gì thế! Đó…đó là sự thật mà….
Tôi quỳ xuống dưới chân bà nội, nói trong nước mắt:
- Cháu xin bà, bà hãy nói cho cháu biết đi! Cold tên thật là Trần Thoại, đúng không bà??? Bà! Bà trả lời cháu đi chứ???
Nghe đến hai chữ “ Trần Thoại”, đột nhiên gương mặt bà nội Cold tối lại..
- Làm sao…làm sao cháu biết….
Tôi buông thỏng hai tay, đôi mắt không còn thấy gì nữa. Đúng lúc đó, từ phía hành lang, tôi nhìn thấy ba cùng mẹ Cold chạy đến….người đàn ông ấy chính là cha Thoại năm xưa….Chính ông ấy cũng tỏ thái độ ngạc nhiên khi nhìn thấy sự có mặt của tôi.
Tại sao Thoại là là Cold, Cold lại là Thoại, tại sao lại thế??? Chẳng phải Thoại đã chết rồi sao? Đã ra đi vĩnh viễn rồi sao? Bây giờ sao mọi chuyện lại hỗn loạn thế này? Tôi ngồi im bất động.Và như một ám ảnh, tôi lại nhìn thấy chiếc huy hiệu năm xưa, ở góc lan can…
Tôi đã từng rất mong Cold là Thoại. Nhưng cái hạnh phúc đó lại đến trong một hoàn cảnh không thể ngờ tới như thế này, khi mọi chuyện ngỡ như đã đi theo một lối khác thì lại trở về với hướng cũ.
Cánh cửa phòng mở ra, bác sĩ xuất hiện:
- Đúng là một kì tích! Chúc mừng gia đình! Nhưng….
- Nhưng gì bác sĩ???? – ba Cold hốt hoảng.
- Tôi muốn hỏi gia đình một chuyện. Có phải trước đây bệnh nhân đã từng bị một chấn động khá nặng ở vùng đầu và dẫn tới mất một phần trí nhớ không?
- Chuyện này….- người đàn ông ngập ngừng – Đúng là có chuyện đó! 7 năm về trước nó đã bị tai nạn….
Tôi như bị sét đánh. Mắt nhìn trân trân vào người mà tôi sắp gọi là ba chồng.
- Đây là một trường hợp hy hữu và chưa từng có trong lịch sử. Bảy năm trước khi bị chấn động vùng đầu, cậu ta đã bị mất một phần trí nhớ, nhưng bây giờ, Phần kí ức đó lại trở về, thay vào đó phần kí ức của thời hiện tại có khả năng đã bị mất đi. Thật không thể tưởng tượng nỗi…. – Bác sĩ lắc đầu.
- Bác sĩ nói sao??? Làm sao có thể như thế được??? – Ba Thoại ngỡ ngàng
Tôi giật mình và bắt đầu suy nghĩ. Tôi có gắng liên kết lại những gì đã diễn ra trong suốt thời gian vừa qua kể từ khi tôi nghe tin Thoại chết. Càng lúc như thế này không hiểu sao tôi lại càng bình tĩnh…
Lúc nghe tin Thoại chết, tôi quá đau khổ mà không để ý rằng là mình đã không nghe tin tức gì về đám tang của cậu ấy, lúc Cold trở lại những biểu hiện của Cold như một bản sao của Thoại, và khi tôi mơ thấy Thoại trong giấc mơ cuối cùng thì cùng lúc đó Cold tỏ tình với tôi, và khi tôi làm đám cưới với Cold thì Thoại lại trở về. Điều kì lạ nhất mà cho đến bây giờ tôi vẫn không lí giải được chính là sự xuất hiện của chiếc huy hiệu. Nó luôn xuất hiện trong những thời khắc quan trọng và như một định mệnh. Nhưng lại biến mất ngay sau đó. Nó như một ám hiệu tình yêu bí ẩn và kì diệu.
Tôi cứ đứng yên suy nghĩ như thế trong hồi lâu, không để ý mọi người đang nhìn tôi với một sự thắc mắc. Đột nhiên, ba của Thoại tiến lại phía tôi:
- Bác xin lỗi cháu….
Tôi không phản ứng gì, chỉ ngước mắt nhìn lên
- Bảy năm trước bác đã đưa Thoại đi trong yên lặng, không dám để cháu biết, và trong khoảng thời gian năm năm ở Đức, bác đã dấu Thoại không cho nó biết bất cứ điều gì về cháu. Bác biết cháu đã rất đau khổ…bác cũng….
- Ông đừng nói gì nữa! Tôi không muốn nghe. Cuối cùng kẻ khiến tôi phải đau khổ ngần ấy năm lại là ông.
- Bác biết là bác đã có lỗi rất nhiều với cháu. Nhưng trách nhiệm của một người làm cha buộc bác phải làm như vậy. Cháu biết không? 7 năm trước, vào cái đêm đó, bọn xã hội đen đã tới tận bệnh viện để tìm tung tích thằng nhỏ trả thù cho đại ca của chúng nó, bác đành phải đưa Thoại ra nước ngoài để đảm bảo an toàn. Lúc ở bên Đức, nhiều lần nó hỏi về quá khứ nhưng bác không dám nói vì sợ nó lại đòi quay về, nó vẫn luôn nói rằng thường mơ thấy cháu nhưng không biết cháu là ai. Bác đã đau khổ mà giấu đi. Thoại là tương lai của cả dòng họ, bác không thể để nó phải chịu đau đớn lần nữa. Nhưng bác không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này….cho đến bây giờ bác mới hiểu rằng giữa cháu và nó là duyên phận….bác ân hận vô cùng….
Ông ta nói và khóc. Tôi không nói gì cả. Gương mặt lạnh tanh. Biết rằng ông ta làm thế là vì thương con nhưng ông ta đâu hiểu cảm giác của tôi. Thoại chết đi sống lại bao nhiêu lần thì cũng ngần ấy lần tôi chạm tay vào cái chết. Chẳng ai hiểu cho tôi cả…
Tôi tiến vào phòng bệnh, ngồi cạnh Thoại. Bây giờ, khi đã biết rõ mọi chuyện, tôi vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn tí nào. Tôi vẫn thấy buồn da diết. Nhưng ít ra người tôi yêu trong suốt cả đoạn hành trình gian khổ vừa qua vẫn là một người, đó là Trần Thoại. Tính từ năm 17 tuổi đến nay, đã 7 năm tôi sống với tình yêu bé nhỏ này và đau khô cùng nó. Biết bao giờ hạnh phúc mới thực sự đến với tôi? Bao giờ???
Những ngày sau đó, Thoại tỉnh lại và hồi phục sức khoẻ đến mức kinh ngạc, cứ như được uống thần dược vậy. Từng ngày từng ngày trôi qua tôi cố gắng kể lại cho Thoại nghe những gì đã diễn ra trong 2 năm Thoại mang tên Cold, nhưng Thoại vẫn chẳng có chút hồi ức gì, tất cả cứ như bị xoá sạch đi vậy.
- You! Tôi đã sống với tên Denky Cold như thế sao?
- Cậu không nhớ gì thật à?
- Uh! Không nhớ gì hết! Cứ như trong đầu tôi có một khoảng trắng bóc vậy!
- Nhưng cậu đã trở về với Thoại ngày xưa là được rồi! – tôi cười nhẹ.
- Tôi thật là đáng trách mà! Nỡ quên mất you những 7 năm, cái này là tội lớn lắm! – Thoại chẹp miệng.
Tôi phì cười. Có lẽ cứ quên đi như thế lại hay. Thoại sẽ không còn đau khổ nữa…
- Nhưng trông you 24 tuổi so với lúc 17 tuổi thì có hơi già hơn!
- Cái gì??? Già à?? – tôi nhăn mặt.
.
Cũng phải thôi, từ cái ngày định mệnh 7 năm về trước cho đến giờ, lúc nào tôi cũng sống trong dằn vặt đau khổ thử hỏi sao không già trước tuổi được.
- Uh thì tôi già đó! Mà vì ai tôi mới già chứ!
- Ôi không! Tôi sorry! Lỡ lời! Mà you có già thật thì cũng không sao! Tôi vẫn thích you như ngày nào mà! – Thoại mỉm cười. Nụ cười mà đã 7 năm qua tôi vẫn thường thấy trong giấc mơ.
Tôi lại nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ, trời xanh quá….tôi lại thấy chiếc huy hiệu đó, nhưng nó mờ dần mờ dần rồi chìm vào nền trời xanh….
Một tháng sau, Thoại ra viện. Chúng tôi đã làm lại một đám cưới nhưng chỉ có 2 người mà thôi. Tôi muốn được ích kỷ một lần trong đời, tôi muốn được một mình hưởng thứ hạnh phúc mà bấy lâu nay chờ đợi…..
- Chúng ta đi Mỹ nhé!
- Vì sao?
- Để không còn đau khổ…để mãi được bên nhau…
“ Anh đang ở biển! Em cũng tới đây đi”
Đọc xong tin nhắn của Thoại, tôi mỉm cười. Giờ mới thực sự thấy lòng nhẹ tênh…Nhẹ như vừa được quăng đi một tảng đá nặng trịch…Nhẹ như tình yêu đã trưởng thành qua khó khăn và chờ đợi. Để hôm nay tôi lại có thể vững tin vào cuộc đời.
Ra tới biển, tôi nhìn thấy Thoại đang đứng một mình trên mỏm đá cao nhất. Anh ấy như con chim đại bàng uy dũng nhưng chịu nhiều đau thương của cuộc đời. Tôi leo lên, vỗ vai Thoại:
- Lúc trước chẳng phải anh từng nói không thích biển sao?
- Anh nói thế hồi nào? Chẳng qua là chưa dẫn em tới ra mắt thần Biển thôi! – Thoại mỉm cười, khoát vai tôi nhìn ra biển cả…
Xin ném xuống lòng đại dương bao la những nỗi đau
Xin hoà vào những con sóng niềm tin vĩnh hằng
Để chúng tôi được mãi bên nhau…
Để khẳng định chân lý ngàn đời của tình yêu bất diệt…
THE END
Ngoại truyện:
Nói quá nhiều về nhân vật chính, chúng ta đã bỏ quên những nhân vật khác rồi thì phải!
Quốc Hy với tình yêu sét đánh thì sao nhỉ???
Hôm nay là ngày nghỉ, các phòng ban trong công ty đều lên lịch đi chơi. Và dù là một con người trầm tính thì Quốc Hy cũng buộc lòng phải đi, nhất là với cương vị của một sếp tổng như cậu. Điểm dừng chân cuối cùng trong hôm nay chính là quán bar nổi tiếng nhất thành phố.
Bước qua cánh cửa gương bóng loáng, cậu nhóc cùng các thành viên trong phòng hoà mình vào một không gian đầy ánh đèn và những thứ âm thanh kì dị, Quốc Hy cố kiếm cho mình một chỗ ngồi khuất nhất, cậu không quen với những cuộc ăn chơi kiểu như thế này…
Đang ngồi nhâm nhi một ly ruợu nhẹ, chợt Quốc Hy trong thấy một đám đông trước mặt, hình như có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng cậu không để ý lâu, chuyện thiên hạ thì để cho thiên hạ xử.
Và rồi tạp âm nổi lên, hình như là tiếng cãi vã, dù nhạc vũ trường có to đến đâu nhưng cũng không thể át đi được những tiếng gây gổ, và dù không muốn nghe nhưng những lời nói khó nghe vẫn lọt vào trong tai Quốc Hy:
- Này con nhỏ kia! Mày là lính mới thì phải biết thân biết phận chứ??? Ai cho mày ở đây mà lên mặt với chị hả???
- Này bà chị già khằn, mắt mờ tai lãng kia, tôi thích gì thì tôi làm, không cần bà chị phải đứng đó mà sủa như thế!
- Ôi trời đất ơi! Mày chán sống rồi phải không? Đúng là cái đồ….
- Cái đồ gì??? Bà mà mở miệng nói tôi một câu nào là tôi không nương tay cho đâu đấy! Phải nhìn lại mình đi bà chị, xấu như ma mà bày đặt ăn diện như con gái mới lớn. Nhìn phát nôn!
Và kết quả của cuộc võ mồm ấy chính là một cuộc võ tay chân tóc tai. Con trai khi đánh nhau dù đáng sợ nhưng nói gì thì nói cũng không đáng sợ bằng con gái đánh nhau.
Và công nhận 2 “thiếu nữ” thời đại mới này đánh nhau hoàng tráng thật, không thua gì đấng mày râu, cậu nhóc tuy không nhìn nhưng chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ rùng người….
Quá mệt mỏi với không khí náo loạn nơi đây, Quốc Hy đặt tờ tiền lên bàn rồi lẳng lặng ra về mặc cho những đồng nghiệp hết sức nài nỉ.
Đi ngang qua đám đông, cậu định không nhìn, nhưng những gì mà cậu nghe được khơi gợi tính tò mò phải biết mặt những cô gái kia là ai. Cậu nhìn lướt qua…
Và rồi gương mặt Quốc Hy biến sắc…
Một mình trên con đường vắng vẻ, cậu nhóc bước đi mệt mỏi với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Không biết cậu đã đi bao lâu rồi. Chưa bao giờ thấy lòng buồn đến thế. Mà lại vì một người con gái mới quen….
Trong đầu óc cậu hiện ra cuộc trò chuyện trên bến xe buýt hôm nọ:
- Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải??? – Cô gái mắt to mặc áo sơ mi sọc xanh mỉm cười bắt chuyện.
- À! Trong quán cà phê…lúc đó…- đó là lần đầu tiên Quốc Hy cất tiếng nói trước mặt một người lạ.
- À à! Tôi nhớ ra rồi! Anh là nạn nhân của trò đùa mà thằng nhóc em tôi bày ra! Thật là xin lỗi anh!
- Cũng không sao! – cậu nhóc cười nhẹ…
Và thế là cuộc trò chuyện kéo dài cho đến khi xe buýt dừng lại. Trong tâm trí Quốc Hy lúc đó chỉ còn mỗi hình ảnh cô bé mắt to tròn mặc áo sơ mi sọc xanh cùng nụ cười ngây thơ nhưng quyến rũ….
Cho đến bây giờ, khi sự thật hiện hữu ngay trước mắt, thì cậu nhóc vẫn thấy hụt hẫng, luyến tiếc. Chao ôi! Con người ta làm sao có thể sống một lúc bằng hai con người khác nhau được chứ???
Phải! Một trong 2 cô gái mà cậu nhóc nhìn thấy ở quán bar kia chính là mối tình nhỏ mới chớm đó…
………………..
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau….???
Quốc Hy cười một mình và lắc nhẹ đầu, cậu tự thấy bản thân không cần thiết phải bận tâm thêm về những người như vậy, cậu sẽ tiếp tục đi trên con đường này, một mình, đơn độc….
Sáng
Hôm nay Quốc Hy dậy trễ, đó cũng là lần đi trễ đầu tiên từ trước đến nay của cậu .Mang vội chiếc giày da, trong bộ vest đen Quốc Hy rời nhà cùng chiếc Toyota đỏ. Từ lúc chứng kiến sự thật ở quán bar, cậu nghĩ mình không nên đi xe buýt nữa, cứ một mình sẽ tốt hơn..
- A lo! Ylen à? Gọi tôi có chuyện gì thế?
- À! Tôi gọi cậu để mời cậu đến dự buổi tiệc sinh nhật của Thoại, cũng là lễ mừng một tháng chúng tôi cưới nhau!
- Trời đất! Sao lại nhẫn tâm nói như thế với một kẻ yêu Ylen như tôi chứ!
- Thôi mà! Cậu tới nhé! 6h tối chiều mai! Bye!
Cậu nhóc mỉm cười. Có lẽ cứ đừng từ xa mà nhìn người ấy hạnh phúc thì sẽ tốt hơn.
Mãi nghĩ vu vơ, Quốc Hy nhìn trật lên đồng hồ, đã muộn 5 phút. Cậu nhanh chóng cho chìa vào ổ, chiếc xe dần dần lăn bánh.
Đến công ty, cậu nhóc chạy như bay vào trong, hôm nay có cuộc họp đối tác.
Á…
Đó là một vụ va chạm tại cổng công ty .
- Xin lỗi! Anh không sao chứ?
- Không sao! – Quốc Hy lạnh lùng không thèm để ý đến người đã va vào mình, cúi xuống phủi lại vạt áo đã bị nhăn.
- Anh…anh có phải là người trên bến xe buýt hôm nọ????
- Xe buýt???
Cậu nhóc ngẩng mặt lên.
Lại là con người đó. Quốc Hy thoáng sững sờ nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
- Phải! Chúng ta đã nói chuyện với nhau ở bến xe buýt! – cô gái cười tươi
Cậu nhóc thấy như có cái gì đâm vào tim. Con người sao có thể giả dối với nhau như thế được nhỉ???
- Thật là ghê sợ!
Quốc Hy nhìn cô gái đó với ánh mắt thất vọng xen lẫn trách cứ rồi bỏ đi.
- Ơ!
Cô gái nhỏ đứng trông theo, chỉ kịp ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của cậu nhóc.
Suốt buổi họp, đầu óc Quốc Hy chỉ có hình ảnh người con gái mà cậu cho là xấu xa đó. Dù biết không nên nghĩ đến nhưng vẫn phải nghĩ đến.
Tan họp, Quốc Hy rảo bước thật nhanh về phòng làm việc, tự cảm thấy bực mình vì đã phí thời gian cho một người không ra gì như thế.
Nhưng một lần nữa lại gặp con người đó.
Cô gái nhỏ trong bộ trang phục công sở màu xanh nhạt đang đứng trong hàng những nhân viên mới được tuyển vào của công ty.
Và Quốc Hy lại là tổng giám đốc .
- Đuổi người này ngay lập tức!
- Ơ! Thưa sếp tổng! Tại sao lại đuổi ạ??? – vị trưởng phòng tỏ ra ngờ nghệch.
- Không cần có lý do, tôi nói thì anh cứ làm!
Mọi người đều nhìn vào cô gái đó với ánh mắt dò xét. Không hiểu vì nguyên nhân gì lại bị sếp tổng cho nghỉ ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty.Còn cô gái đó, không nói gì, không phản ứng gì, chỉ nhìn vào đôi mắt của Quốc Hy.
Đó là lần duy nhất cậu nhóc nhìn thẳng vào mắt của một ai đó. Cảm giác như xoáy sâu vào trái tim mình.
Quốc Hy bỏ về phòng. Cô gái nhỏ đứng một mình giữa đám đông. Không hiểu sao cậu nhóc thấy khó chịu trong lòng.
Tan sở…
Quốc Hy mệt mỏi tiến ra phía nhà xe, vừa lấy tay nới chiếc cà vạt thắt chặt, một ngày nặng nề.
- Xin lỗi! Tôi muốn được nói chuyện với tổng giám đốc!
Cậu nhóc quay lưng lại, lại là cô gái đó.
- Không có gì để nói với nhau đâu!
Và Quốc Hy đi thẳng.
- Anh là một thẳng đàn ông tồi!
Lần đầu tiên trong lịch sử có người dám nói như thế với sếp tổng!
- Cô mới nói gì đó! Nhắc lại thử xem!
- Tôi nói anh là một thằng tồi! Tôi đã làm gì anh mà anh lại đuổi tôi chứ? Tôi làm đã sai cái gì đến mức anh đuổi thẳng tôi trước biết bao nhân viên hả?
- Cô nên cẩn thận, đừng để tôi phải nổi nóng, tôi không thích thô bạo với phụ nữ.
- Thôi đi! Tôi cần một lời giải thích!
- Giải thích ư? Chẳng có gì để giải thích cả!
- Thật uổng công tôi nghĩ anh là một người tốt. Hoá ra con người ta có thể sống 2 mặt!
- Cô im đi! Chính tôi mới là người nói với cô những câu ấy!
- Tôi ư? Vì sao chứ?
- Lại còn bày đặt thái độ giả dối! Đúng là biết mặt mà không biết lòng.
- Đề nghị anh nói năng đàng hoàng, đừng để tôi phải nghĩ xấu thêm về anh.
- Một cô gái tối ngày đi quán bar, gây gổ đánh nhau như dân gian hồ như cô mà cũng có lòng tự trọng như thế cơ à?
- Anh nói gì cơ??? Quán bar, gây gổ??? Hay là….
- Lại thái độ đó. Buồn cười…
- Này anh, ăn nói nên suy nghĩ trước sau. Tôi chấp nhận không làm ở công ty này nữa nhưng tôi không chấp nhận bị sỉ nhục. Anh đừng lấy con mắt chủ quan của mình để phán xét người khác.
- Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa…
- Chị! Làm gì mà lâu thế! Hành người ta tới đón mà còn đứng dây dưa ở đây nữa là sao?
Một giọng nói thứ ba xen vào cuộc trò chuyện. Cả Quốc Hy và cô gái nhìn ra phía đại sảnh. Sau vài giây, nam nhân vật của chúng ta cứ như bị cấm khẩu, hai mắt mở to khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó.
Và sự thật đó là một cặp song sinh…
- Thế này là….- Quốc Hy nói lắp bắp như người mới bị “tát nước” vào mặt.
Cô gái mặc quần đùi màu đen cực ngắn, mặc áo dây màu trắng cùng mái tóc dài uốn xoăn nhuộm nâu gác chân chống xe xuống rồi tiến về phía hai người đang đứng, khuôn mặt tỏ rõ thái độ khó chịu.
Càng tiến gần, Quốc Hy càng nhận thấy rõ vết bầm trên má phải dù đã được che bằng một lớp phấn dày, có lẽ đó là hậu quả từ vụ đánh nhau hôm nọ.
- Này! Chị có biết là tôi đợi ngoài cổng bao lâu rồi không? 5 phút của người ta quý như vàng mà bị chị làm cho lãng phí. Giờ có về hay không thì nói cho tôi biết, chiều nay tôi còn có hẹn với lũ bạn đi spa, không rảnh mà hầu chị đâu.
- Thôi mà! Chị xin lỗi! Tại…tại có một chút chuyện! Thôi mình về! – cô gái nói với vẻ buồn.
Quốc Hy không kịp nói gì, chỉ biết đứng nhìn. Một tình huống không ngờ đến.
- Còn ông anh này là ai? Bồ chị à? Nhìn cũng tạm. Thôi chào nhé, tôi về! – cô em nói bằng thái độ giễu cợt.
Bóng hai người con gái xa dần. Đúng là giống nhau quá. Nhưng tính cách thì trái ngược nhau. Quốc Hy cứ đứng mà nhìn như thế hồi lâu. Và cậu cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó. Nếu không có lẽ sẽ phải ân hận suôt đời.
Thế là Quốc Hy chạy theo chiếc LX màu vàng, gọi với:
- Cô gái xe buýt, tôi xin lỗi. Tối nay 7h, ở hồ Laury, tôi muốn được gặp cô!
…………………………..
7h tối, tại hồ Laury.
Dù biết khả năng cô gái ấy có mặt là rất hiếm hoi nhưng Quốc Hy vẫn đến. Vì cậu cực kì thấy có lỗi. Một mình Quốc Hy ngồi trên ghế đá bờ hồ và ngồi đợi.
1 tiếng sau.
Vẫn chỉ có một mình cậu nhóc.
- Cô ấy đã không tới! – Quốc Hy mỉm cười một mình, mặc dù trong lòng thấy buồn vô hạn.
Cậu thả nhẹ bó hoa bất tử trên tay xuống ghế đá rồi đứng lên. Lại một tình yêu cất cánh ra đi, tất cả đều chỉ vì không biết nắm giữ.
Chợt Quốc Hy nghe tiếng ai đó kêu cứu. Quay mặt nhìn lại, hình như ai đó mới bị rơi xuống hồ thì phải.Mặc dù không biết bơi ( tuy đã có học bơi được vài tháng) nhưng cậu vẫn chạy lại, nhân tính không cho phép cậu ngoảnh mặt làm ngơ.
Và nạn nhân không ai khác chính là cô gái áo sơ mi sọc xanh.
Cậu nhóc hốt hoảng:
- Trời ơi! Cứu người! Cứu người!
Nhưng sự thật là không có ai ở đây vào giờ này.
Cô gái cứ hết ngoi lên rồi lại hụp xuống nhìn thảm vô cùng, Quốc Hy không chịu nỗi đành nhảy liều xuống hồ, mong những gì học được từ mấy khoá bơi lội tại gia có thể giúp được phần nào.
Thế là giữa hồ, có hai con người đang thi đua “ngụp lặn”.
Và cuối cùng, người uống nước nhiều nhất và chìm sớm nhất lại là Quốc Hy. Trớ trêu hơn, người cứu cậu ta lên lại là cô gái.
Sự thật là cô gái bận việc nhà nên tới trễ, vừa tới thì thấy cậu nhóc ngồi một mình trên ghế đá trước mặt, tính chạy men theo bờ hồ cho gần nhưng đúng lúc đó Quốc Hy đứng dậy ra về nên cô gái vội vã gọi với theo rồi bị trượt chân ngã xuống nước , lại thêm chứng chuột rút tự nhiên xuất hiện nên không thể bơi vào bờ được ( chứ thật sự là biết bơi +_+). Mà cái hồ đó chỉ sâu có 2 mét là cùng !
- Anh tỉnh rồi à??? – cô gái vỗ vỗ vào má Quốc Hy.
Cậu nhóc mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Người ướt sũng.
- Ôi trời! Lần sau nếu không biết bơi thì đừng nhảy xuống nhé! May mà hồ nông, chứ không thì… – cô gái phì cười
- Còn cô! Cô không sao chứ? – cậu nhóc lồm cồm ngồi dậy.
- Có sao! Vì phải vác thêm xác anh lên bờ nữa mà!
Quốc Hy lặng thinh không nói được gì. Có lẽ đây là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu.
Trên ghế đá.
- Tôi…tôi…
- Anh muốn xin lỗi tôi phải không?
- Uh!
- Lúc anh nói thấy tôi ở bar rồi đánh nhau gây gổ thì tôi đã biết anh nhầm tôi với nhóc Du Kim em tôi rồi! Vì tôi với tôi là sinh đôi cùng trứng mà!
- Tôi đã quá nóng nảy.
- Đúng! Cách cư xử của anh hơi quá đáng.
- Tôi muốn cô trở lại làm việc cho công ty tôi.
- Tất nhiên! Tôi đã mất công thi tuyển vào đây thì đâu có dễ dàng bỏ cuộc được! – cô gái cười xoà.
.
- Và tôi còn muốn…
- ???
- Tôi muốn được ….
- ???
- Tôi muốn được quen với cô… trên mức là đồng nghiệp.
- Hả??? ….Ha ha – cô gái ban đầu còn ngạc nhiên nhưng sau đó cười ầm lên.
Vì đó là lời tỏ tình vụng về nhất thế kỷ!
- Cô đồng ý chứ?
- Tôi không biết!
Và thế là không có lời nói nào được cất lên. Ngôn ngữ của tình cảm là thế. Đôi khi khó hiểu đến luẩn quẩn.
Lúc chia tay.
- Thôi! Tôi về nhé! – cô gái nhanh nhảu nói trước.
- Nhưng…tôi chưa biết tên cô?
Cô gái mỉm cười, những giọt nước còn vuơn trên tóc lấp lánh trong ánh đèn chiều:
- Tôi tên là Du Ca!
………………………………………
Thế là tất cả đã có sự bắt đầu mới…
Một kết thúc không quá hoàn hảo! Vì tôi không thích sự hoàn hảo…..
Một số độc giả đã nhận xét là tôi khá nhẫn tâm khi để nhân vật chính chịu quá nhiều đau khổ, thế nhưng, cuộc sống không phải là màu hồng, và muốn có hạnh phúc thì phải vượt qua nhiều gian khổ. Tôi viết fiction này với cách nghĩ của một công dân thế hệ 9X, tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của mình về cuộc đời rộng lớn và đầy phức tạp này. Hạnh phúc không đơn giản mà nắm được trong tay, nó chỉ đến với chúng ta khi mỗi người đã bước qua thử thách và gian khổ, có thế hạnh phúc mới thấm, và giá trị của nó mới chân thật.
Chúc các bạn sống tốt và gặp nhiều hạnh phúc! Hãy luôn mỉm cười nhé! Vì nụ cười là thiên sứ của hạnh phúc mà!
I love all!
Kawi – Huế – 2008
Từ khóa : , BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2, BẠN GÁI CỦA THIẾU GIA – Chapter 2
Bài viết liên quan
Nhận xét