CUỘC HÔN NHÂN BẤT NGỜ

Chap 1 CUỘC HÔN NHÂN BẤT NGỜ

Hôm nay nhỏ thấy vui nên quyết định đi dạo 1 vòng trong thành phố. Đang tung tăng thả mình vào cảnh đẹp lung linh về đêm của thành phố. Nhỏ lại nhớ đến lúc đầu vừa bước lên thành phố học, lúc đó nhỏ thấy cái gì cũng lạ, cũng đẹp. vậy mà thấm thoát đã 3 năm rồi còn. Chỉ còn 1 năm nữa là nhỏ đã ra trường, và trở thành cô giáo. (nhỏ đã 21t rồi nha!). đang suy nghĩ bỗng, nhỏ nhìn thấy 1 người phụ nữ lớn tuổi, nhưng rất sang trọng. đang tìm kiếm gì đó.
Nhỏ vội chạy đến lễ phép : tải game
- Chào bác ạ. Bác đang tìm gì hả?
- Ah. Chào cháu. Bác đang tìm chiếc nhẫn. mà trời tối quá, mắt bác lại kém, không nhìn thấy rõ lắm.
- Vậy để cháu giúp bác được không ạ.
- Vậy còn gì bằng. cám ơn cháu.
- Dạ.
Nhỏ chăm chú nhìn kĩ khắp nơi. Bỗng nhỏ có sáng kiến, nhỏ chạy ra 1 đoạn, làm người phụ nữ lúc nãy cũng ngạc nhiên. Chợt nhỏ la lên:
- Cháu tìm thấy rồi.
- Oh. Phải rồi, cám ơn cháu nhiều lắm. nó quan trọng với bác lắm. vì đây là vật kỉ niệm của bác. Mà sao cháu tìm nhanh qua vậy.
- Hihihi, dạ tại cháu nghĩ, nó bằng kim loại nên ra xa 1 chút nhìn lại . sẽ thấy ánh sáng phản chiếu, như vậy tìm nhanh hơn ạ. Chứ nó nhỏ tìm khó lắm.
- Cháu thông minh quá.
- Hihihihi, không có gì đâu bác. Dạ thôi chào bác cháu đi đây.
- À , khoan đã. Cháu tên gì, cho bác số phone của cháu nhé!
- Dạ cháo tên ÁI DI. Còn đây là số của cháu. Khi nào cần cháu giúp gì, bác cứ gọi . thôi cháu đi đây. Chào bác.
Nhìn cô bé đi , mà lòng bà cứ thấy vui vui. Bà thầm nghĩ , " cô bé thật đáng yêu và tốt quá. Có lẽ cô bé này là người mình cần tìm." Bà đang suy nghi chợt có tiếng nói:
- Dạ! mời bà lên xe ạ!
- Ah, cậu hãy tim hiểu cô bé đó là người thế nào nhé!
- Dạ.
Tại ngôi biệt thự mang tên luckystar:
- Mẹ đã nói rồi, mẹ thấy chán mấy vụ của con rồi. mẹ sẽ thu xếp. con cứ làm theo mẹ.
- Tùy mẹ. con cũng chán lắm rồi.
Người mẹ đó không ai khác chính là bà bích hằng, cũng là người phụ nữ hôm ấy. bà là 1 người giàu có đứng thứ 2 thế giới, con trai bà tên là vũ phong, là 1 người rất tài giỏi trong giới kinh doanh, lại rất phong đọ đẹp trai. Nhưng hơi lạnh lùng.
Hôm nay nhỏ phải về quê, không biết ở nhà nhỏ có chuyện gì mà gọi cho nhỏ nói la có việc gấp. vừa bước vào cổng nhỏ đã gọi lớn :"
Mẹ ơi! Con về rồi….hả???
Nhỏ giật mình khi thấy người phụ nữ hôm đó lại có mặt ở nhà mình. Mẹ nhỏ chợt lên tiếng,
- sao không chào bác đi con.
- Dạ… a, con xin lỗi. con chào bác ạ.
- Uhm chào cháu (bà cười)
- Mà sao bác biết nhà cháu ạ, (vừa nói nhỏ ngồi xuống bên cạnh bà hằng)
- À. Bác tìm hiểu đó mà. Nên biết được.
- Mà hôm nay bác tìm cháu có việc gì à?
- Bác muốn nhờ cháu giúp 1 chuyện( bà im lặng..)
- Là gì vậy bác?
- À…là… bác muốn cháu làm con dâu bác. Được không cháu?
- Hả??? (nhỏ ngạc nhiên) chắc bác đùa với cháu phai không ạ.
- Không bác nói thật đó con (mẹ nhỏ tiếp lời) . con nhìn kìa, bác đem cả sính lễ đén luôn kìa.
Giờ nhỏ mới biết sao có những thứ này ở nhà mình. Nhưng nhỏ chưa muốn kết hôn sớm như vậy.
- Bác ơi! Cháu không muốn kết hôn sớm đâu ạ, với lại cháu còn đi học mà.
- Không sao cưới xong vẫn đi học được mà.
- Phải đó con. Con cũng lớn rồi mà. ( mẹ nhỏ nói). Với lại bác hằng là ân nhân của gia đình mình đó con.
Người mà mẹ hay nhắc đến đó.
Thì ra bác là bác hằng, là người bạn thân của mẹ cháu ngày xưa.
Nhỏ im lặng, nhỏ thấy buồn, nhưng nhỏ không muốn mẹ buồn, vì bác hằng đã giúp nhà nhỏ rất nhiều. nhà nhỏ rất khó khăn, cũng nhờ bác hằng, mà gđ nhỏ mới trả hết số nợ lớn. giờ ba mẹ mới đỡ khổ. Nhỏ cũng muốn trả ơn nay giúp ba mẹ nên bằng lòng.
- Dạ. con đồng ý.
- Thật hả con ( ba và mẹ đông thanh)
- Cám ơn cháu.
Thời gian thật nhanh quá . hôm nay là ngày nhỏ phải về nhà chồng. nhỏ ngồi trên chiếc xe sang trọng , mà lòng cứ buồn, nhỏ nghĩ nhiều lắm. nhỏ không biết chồng nhỏ như thế nào, cũng có thể là người bị tật nguyền thì sao, bởi như vậy bác hằng mới ….." thôi. Cứ mặc cho số phận. không suy nghĩ nữa." kkkkeeeetttttt!!!!!!!!!!!
Nhỏ giật mình bởi tiềng xe thắng gấp.
- Thưa cô đến nhà rồi ạ! (bác tài lên tiếng)
Nhỏ bước xuống xe , nhỏ ngạc nhiên , khi trước mặt mình là ngôi biệt thự sang trọng. làm nhỏ hơi lo lắng.
Mời cô vào nhà , bà chủ và cậu đang đợi đó ạ.
- Dạ.( nhỏ đáp lại lời bác tài)
Nhỏ bước vào phòng khách to và sang trọng mà nhỏ chưa bao giờ thấy. nhỏ nhìn thấy bà hằng đang ngồi mỉm cười với nhỏ. Bà hằng tiến lại gần nhỏ:
- Dạ cháu chào bác ạ.
- Sao là bác. Là mẹ chứ.( bà cười)
- Dạ.. dạ con chào mẹ.(nhỏ cứ thấy ngượng sao sao ấy)
- Con lại đây mẹ giới thiệu chồng tương lai của con ( bà cười hiền từ, thân thiện. lam nhỏ hết run sợ.). đây là phong, còn đây là ái di vợ tương lai của con. Hai đứa làm quen đi.
- Chào cô bé.( phong tiến lại gần nhỏ)
- (Nhỏ không ngờ anh ta lại đẹp trai như vậy. lại rất thu hút nữa chứ.) dạ chào anh.
- Con hơi mệt. con về phòn đây.
- Phong. ! Phong! ( bà hằng gọi mà cậu ta vẫn đi lên lầu , không nhìn lại). nó là vậy đó , con đừng quan tâm. Con lên phòng đi. Mai còn làm cô dâu chứ! ( ba cười) , cô ba! Đưa mợ chủ lên phòng đi. ( bà gọi chị giúp việc)
- Dạ, mời mợ theo tui.
- Dạ , chào mẹ con lên phòng.
……………………………
- Mẹ nói cho con biết. nếu con không đối xử tốt với con bé. Mẹ sẽ không về nước, mà ở đây quản lý con đó.
- Con xin lỗi mẹ, tại nhất thời con chưa quen thôi. Con hứa với mẹ , ngày mai con sẽ khác. ( tuy phong năm nay đã 26t, là 1 đàn ông thành đạt, nhưng cậu ấy rất nể và sợ mẹ, anh không muốn bà phải buồn vì anh.)
- Được . mẹ tin con.Chap 2
Hôm nay là ngày nhỏ chính thức làm lễ cưới, nhỏ ngồi trong phòng mà lòng hồi hợp. lòng nhỏ bây giờ rối như tơ, nhỏ không biết nhỏ vui hay buồn nữa. nhỏ cũng đâu muốn kết hôn như vậy. nhỏ còn muốn tung tăng khắp nơi như mấy đứa bạn cùng trang lứa. bây giờ nhỏ không được như trước, nhỏ vẫn chưa quen được cảm giác này.....
- con gái ! con chuẩn bị xong chưa. để mẹ xem nào. (là mẹ ruột của nhỏ lên tiếng , làm nhỏ giật mình.)
- mẹ.... là mẹ ah.
hôm nay trông nhỏ rất đẹp, nhỏ đang mặc áo sơrê cô dâu màu trắng. áo được đính nhiều đá pha lê , trông rất sang trộng. mái tóc dài, đen mượt của nhỏ được búi cao. và đội vương miệng. trên cổ của nhỏ đeo thêm, dây chuyền bằng kim cương. nhìn nhỏ khác mọi ngày. nhỏ bây giờ , không giống nhỏ. mà giống 1 nàng công chúa.
- ôi! trông con gái mẹ hôm nay đẹp quá. nhìn con như một nàng công chúa. con đẹp lắm, con yêu. nhưng sao con lạin không được vui.
- không con vui mà mẹ.
nhỏ nói vui, nhưng sao nhỏ không thể cười nổi. vì nhỏ không muốn ba mẹ phải buồn. nhỏn cố ép mình cười, nụ cười của nhỏ sao mà ngượng quá.
- nào. bây giờ mẹ dắt con xuống lầu. khách đang chờ đông lắm.
..................
Hôm nay, ngôi biệt thật nhộn nhịp. khách rất đông. có các nhà báo nữa. mọi người đang nói chuyện rộn rã. bỗng mọi người im bặt , tất cả mọi người đưa mắt nhìn lên cầu thang. Bà hằng và vũ phong cũng ngạc nhiên nhìn theo mọi người. thì ra mọi người đang nhìn nhỏ.
- ôh. Con bé hôm nay lộng lẫy quá. Đúng la ta chọn không lầm. con còn không mau đến với vợ con đi. Đừng làm con bé sợ.
anh ta cũng không ngờ nhỏ lại xinh như vậy. tuy nhỏ không được cao lắm. nhưng bù lại nhỏ có gương mặt đáng yêu. Nói là nhỏ không cao vì anh ta qua cao. Anh ta cao 1m80, còn nhỏ chi cao 1m60. anh tiến lên cầu thang , lễ phép chào mẹ của nhỏ.
- mẹ trao con gái duy nhất của mẹ cho con. Mong con sẽ tốt và yêu thương nó. (mẹ nhỏ nói)
- dạ. con xin nhớ lời mẹ.
mẹ nhỏ đưa tay nhỏ cho vũ phong. Bà bước xuống đại sảnh. Lúc này tay nhỏ đang trong tay phong. Nhỏ hồi hợp, cảm giác run run.
- hôm nay trông cô lộng lẫy và đẹp lắm!
anh ta thì thầm vào tai nhỏ, rồi cười bằng nụ cười nửa miệng. làm nhỏ đỏ mặt vì mắc cỡ. suốt ngày hôm nay vũ phong luôn ở cạnh bên nhỏ. Quan tâm nhỏ, bà hằng rất vui, bà nghĩ rằng " có lẽ nó thích con bé rồi.’". nhỏ cũng ngạc nhiên trước thái độ ân cần của anh ta.
……………..
Vậy là ngày hôm nay đã kết thúc, nhỏ mệt cả người, giờ nhỏ chỉ muốn đi tắm và ngủ một giấc tới sáng……. Khi nhỏ tắm xong, nhỏ thấy anh ta đang ngồi uống rượu ở ghế sofa trong phòng. Nhỏ hét lớn.
- ai cho anh vào phòng tui! Anh ra ngoài mau, không tui la lên bây giờ.
- La hả??? ( nhỏ làm anh ta ngạc nhiên, và thấy thú vị). vậy cô bé la thử xem. Hay để tui la phụ cô, ah, mà la như thế nào đây. Nói là chồng cô vào phòng cô ah? Hahahaa…
Giờ nhỏ mới nhớ anh ta la chồng nhỏ, nhỏ thấy quê , mặt nhỏ đỏ bùng. Anh ta lại lém lính chọc nhỏ, làm nhỏ càng quê hơn.
- hichic, giờ làm sao đây. (nhỏ nghĩ thầm)
- thôi cô ngủ sớm đi . mai con ra sân bay tiễn mẹ cô về quê nữa. và cả mẹ tôi cũng về nước ngày mai. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Ý anh là gì?
- Mai cô sẽ biết, đêm nay , tôi sẽ ngủ ở ghế này. Cô sẽ ngủ trên giường.
Tuy nói vậy, nhỏ vẫn muốn biết anh ta sẽ nói gì vào ngày mai. Nhưng hôm nay nhỏ mệt lắm, nên nhỏ ngủ lúc nào không biết.
……………………………….
Sau khi ở sân bay về, nhỏ vào phòng đợi vũ phong. Vì anh ta hẹn nhỏ là hôm nay nói chuyện mà. Cánh cửa phòng mở ra. Vũ phong bước vào, trên tay cầm tờ báo. Đưa cho nhỏ và nói
- cô đọc đi sẽ biết sao chúng ta có cuộc hôn nhân này.
Nhỏ cầm tờ báo trên tay . bài báo viết về cuộc tình tay ba giữa 2 nhà kinh doanh lớn, và cô người mẫu tên là Hân Hân . còn 2 người kia là tuấn kiệt ( nhà doanh nghiệp giàu có nhất thế giới.). còn người kia , không ai xa lạ, đó là vũ phong. Nhỏ hết sức bang hoàng và kinh ngạc. thì vũ phong lên tiếng
- đúng như cô đã thấy. chỉ vì muốn tôi tránh được sự bàn tang của dư luận và báo chí. Mẹ tôi muốn tôi kết hôn , để khỏi anh hưởng đến xấu đến công ty và gia đình…
- vậy ra tôi chỉ là công cụ của gia đình anh sao??
- Tùy cô nghĩ saob cũng được. tôi chỉ muốn nhắc cho cô biết rằng, tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tại tôi muốn mẹ tôi yên tâm thôi. Nên tôi phải chấp nhận. tôi chỉ mong cô hiểu điều đó.
- Tôi biết, tôi cũng không thích cuộc hôn nhân này đâu.
- Tôi biết (anh ta cắt ngang lời nhỏ). Chắc cô cũng như bao cô gái khác. Lấy tôi cũng vì tiền thôi. Nếu cô diễn tốt, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. giờ tôi phải tới công ty đây……..ah mà này, đây la phòng của tôi đấy, xin cô nhớ điều đó.
Anh ta ra khỏi phòng rồi, nước mắt nhỏ lại rơi như mưa. Nhỏ thấy buồn và tủi than, nhỏ thấy cuộc đời sao mà cay đắng quá. ‘mình vì tiền ư? Có lẽ anh ta nói đúng. Chỉ vì muốn giúp ba mẹ trả ơn, nên giờ mình mới lấy anh ta.huhuhuuuuuu". nhỏ khóc như mưa, rồi ngủ thiếp đi vì mệt.
……………
- Thưa mợ ! mời mợ xuông ăn sáng ạ!
Tiếng gọi của chị ba quản gia làm nhỏ thưc giấc. nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ , mới biết trời đã sáng. Hôm qua nhỏ khóc rồi mệt quá, mà quên luôn cả bữa tối. giờ nhỏ thấy đói quá.
- Tôi biết rồi. cám ơn chị, tôi sẽ xuống ngay.
Nhỏ nói vọng ra trả lời, rồi ể oải bước vào nhà vệ sinh. 10 phút sau, nhỏ bước xuống nhà. ở nhà nên nhỏ chẳng điệu gì. Nhỏ vẫn mặc như ở nhà của nhỏ. Nhỏ vận chiếc váy thun hai dây màu hồng, dài tới đầu ngối. tóc búi cao,

cột nơ hồng. nhìn nhỏ như đứa con nít, trông đáng yêu làm sao. Nhỏ rất thích mặc váy, vì nó thoải mái . nhỏ xuống tới bàn ăn, nhỏ thấy anh ta đang ngồi ăn sáng. Anh ta chẳng them ngước lên nhìn nhỏ. Nhỏ ngồi xuống bàn ăn cũng không thèm chào anh ta. Bây giờ nhỏ thấy ghét anh ta lắmChap 3
Khi ăn sáng xong , anh ta lên lầu thay đồ để chuẩn bị đi làm. Nhỏ cũng thay đồ để đi học. khi chuẩn bị đi làm. Anh ta chợt quay lại hỏi nhỏ.
- Hôm nay hình như cô đến trường? có cần tôi đưa đi không? Hay tôi cho người đưa cô đi nếu cô không muốn đi với tôi.
- Không cần, cám ơn anh . tôi tự đi được. anh cứ làm việc của anh đi.
- Vậy tôi đi đây.
Anh ta đi, mà nhỏ thấy buồn. nhỏ không muốn ai nói nhỏ vì mê tiền mà lấy anh ta cả. nhỏ nghĩ rằng không có anh , nhỏ vẫn sống được. trước khi lấy anh, nhỏ vẫn tự đi học một mình. Và sau khi lấy anh vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả. nhỏ bước từng bước nặng nề ra cổng, chị ­­ba quản gia gọi lại
- Thưa mợ. xe đã chuẩn bị xong. Cậu chủ dặn là chuẩn bị cho mợ để đi học ạ.
- Cám ơn chị. Tôi muốn tự đi. Tôi quen đi xe buýt rồi. có lẽ như vậy sẽ thoải mái hơn.
- Nhưng không được đâu ạ. Câu biết không tốt đâu. Với lại xe buýt mợ phải đi bộ 10 phút mới có trạm.
- Không sao. Vậy cũng gần mà. Thôi tôi đi đây , trễ xe bây giờ. Bye chị
- Kìa, mợ……….
Chị ba quản gia gọi , mà nhỏ giả vờ không nghe thấy. nhỏ đi mà long cũng thấy vui vui. Anh ta cũng quan tâm nhỏ đó chứ, vẫn biết chuẩn bị xe cho nhỏ mà. Nhưng….
- Hừ… thôi , mặc kệ anh ta. Dù sao anh ta cũng chẳng tố lành gì đâu….
…………..
Mới đó mà nhỏ lấy chồng cũng được gần 5 tháng rồi. nhỏ cứ tưởng minh fsex chẳng sống nổi với anh ta 1 tháng. Thời gian sao trôi nhanh thật.
Tại công ty của vũ phong
- Thưa tổng giám đốc ! có người muốn gặp anh ạ. ( đó là giọng của thư ký nói với vũ phong)
- Là ai vậy? tôi đang bận lắm. không tiếp được đâu.
- Dạ thưa. Là một cô gái ạ. Cô ấy tên là Hân Hân.
Vừa nghe tên Hân Hân anh ta liền ngước lên nhìn cô thư ký.
- Vậy mời cô ấy vào đây.
- Dạ.
Cảnh cửa phòng làm việc của vũ phong mở ra. Một cô gái bước vào. Phải công nhận cô ta rất quyến rũ. Cô ta mặc đầm đỏ hở vai.mái tóc màu vàng được uốn xoăn, xoa ngang vai. Cô ta rất cao, chắc cũng phải là 1m70, lại them mang đôi guốc rất cao màu đỏ. Nói chung nhin cô gái nà rất sang. Vừa bước vào, cô ta chạy đến ôm hôn vào má vũ phong, nói giọng rất ngot
- Lâu quá không gặp. anh khỏe không? Em nhớ anh quá! Anh có nhớ em không? Em biết là anh cũng nhớ em mà . đúng không anh yêu?
- Em về nước lúc nào vậy? sao không gọi anh ra đón.
- Em mới xuống sân bay , là đến đây với anh liền đó.
- Vậy hành lý của em đâu?
- Em gởi ở ngoài cty của anh đó. Em tính ghé qua thăm anh rồi về khách sạn nghỉ.
- Vậy để anh đưa em đi.
- Dạ.
Vũ phong rất ân cần và ngọt ngào với cô gái này . chẳng giống khi nói chuyện với nhỏ chút nào. Nhưng , dạo này anh ta cũng đỡ với nhỏ rồi. nhiều khi nhìn nhỏ ngủ ở dưới đất, anh ta cũng thấy tội nghiệp, vì dù sao nhỏ cũng đâu làm gì nên tội, nhỏ cũng là người đáng thương mà. Tiền anh cho nhỏ hang tháng mà nhỏ đâu thèm lấy. nhỏ đi làm bán thời gian cho tiệm bánh, cũng đủ nhỏ tiêu vặt hàng tháng.cũng chính vì thế, bây giờ anh ta nghĩ tốt về nhỏ hơn.
Tới khách sạn. Hân Hân hỏi Vũ Phong
- Mẹ anh đã quay về mỹ chưa?
- Mẹ anh về lâu rồi. mà có chuyện vì vậy em?
- Hihi ( cô gái cười), vậy sao anh không đưa em về nhà anh sẽ tiện hơn. Với lại chúng ta sẽ gần nhau được nhiều hơn.
- Không… được… đâu ( vũ phong gập ngừng)
- Không lẽ chuyện báo chí nói là thật. anh đã có vợ.
- À………..ừ
- Lúc đó em cứ tưởng báo nói quá , không ngờ là thật.( cô gái thất vọng). lúc nhận được tin anh kết hôn, cũng là lúc em trình có xô diễn quốc tế. không về để xác nhận được……
- Anh xin lỗi!!!.
- Vậy anh yêu cô ta ư?
- Không mọi chuyện đều do mẹ anh sắp đặt cả. anh không có quền lựa chọn.
- Nói vậy em vẫn còn cô hội ư?
- Ý em là sao? Không phải em với Tuấn Kiệt…
Không cho vũ phong nói hết câu. Cô gái ngăn anh bằng một nụ hôn, rồi nói
- Em và anh ấy chỉ là bạn thôi. Người em yêu mới là anh.
- Thật không? Em nói thật không?
- Em thề. Em nói thật đó anh yêu ạ.
Rồi hai người ôm hôn nhau thắm thiết..nhưng bỗng dưng vũ phong đẩy cô gái ra.
- Anh xin lỗi! chắc em cũng mệt rồi. em nghỉ ngơi đi. Anh về đây.
Nói xong vũ phong bước nhanh ra khoi phòng ,làm Cô gái hết sức kinh ngạc. vũ phong không về , mà anh đi qua tiệm bánh nơi nhỏ làm việc. anh nhìn nhỏ làm việc thật vui vẻ, lòng anh có cảm giác tội lỗi. vì dù sao nhỏ cung là vợ anh trên danh nghĩa, mà anh lại đi có tình ý với cô gái khác. Rồi anh lái xe thẳng về nhà, hôm nay thời tiết chuyển lạnh. Nhất là về đêm, anh ngồi đợi nhỏ mà sao hôm nay nhỏ về trễ quá. Đã hơn 10h rồi, anh nóng lòng ngoài ban công ngồi. anh nhin xuông thấy cô chiếc xe gắn máy dừng lại . đó là 1 nam và 1 nữ. mà người đó chính là nhỏ. Chàng trai đó chắc cũng là sinh viên, chắc trạc tuổi cùng nhỏ. Anh thấy chàng trai đó rất quan tâm nhỏ. Anh thấy bắt đầu khó chịu, anh không hiểu sao nữa, sao anh lại khó chịu chứ. Nhỏ vừa bước vào phòng. Anh ta liền nghiêm giọng hỏi
- Người đưa em về là ai vậy? ( không biết từ bao giờ anh đổi cách gọi với nhỏ nữa)
- Là bạn học và cũng là bạn chung.
- Hình như anh ta thích em.
- ủa, mà ai thích tui thì có lien quan gì anh chứ.
- Tôi là chồng em , tôi có quền hỏi.
- Chồng à? ( nhỏ cười mỉa mai). Tôi không biết khái niệm chồng là gì cả. thôi xin lỗi tôi hơi mệt. tôi đi tắm rồi ngủ đây. Mai còn đi học sớm nữa.
Nói xong nhỏ bỏ đi tắm , rồi ra lấy chiếc chăn mỏng để lót nằm ở dưới sàn. Trong khi anh vẫn còn nhiều câu để hỏi nhỏ. Vậy mà nhỏ đã ngủ say. anh ngồi uống rượu trên ghế sofa. Hôm nay trơi rất lạnh vậy mà nhỏ ngủ ở dưới sàn với chiếc chăn mỏng. anh thấy thương nhỏ quá. Là vợ anh nhưng nhỏ không lấy những gì anh cho. Anh cũng không đối xử tốt với nhỏ. Anh bước gần lại nơi nhỏ, bế nhỏ lên giường ngủ. anh kéo chiếc chăn bông, đắp cho nhỏ. Anh thì sang phòng làm việc ngủ……..Chap 4
Sáng ra nhỏ thấy mình lại nằm ở trên giường, nhỏ không hiểu sao dạo này nhỏ lại lên giường ngủ.
- Sao lại vậy nhỉ? Hay là anh ta bế mình lên đây. Hay là tại mấy hôm nay mình mệt quá nên mộng du lên đây nằm. chắc là vậy rồi. chứ anh ta đâu có thích gì mình chứ.
Nhỏ gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu để đi tắm . rồi xuống ăn sáng còn đi học và đi làm. Hôm nay nhỏ ăn sáng một mình. Vì không có anh ta ở nhà, chị ba quản gia nói anh ta đi đâu từ sáng sớm.
…………………….
- Hôm nay em muốn đi đâu ? ( đó là vũ phong, thì ra anh đi đến với cô gái Hân Hân từ sớm. để đưa cô đi chơi.)
- Em không biết. ( có vẻ cô không được vui)
- Hay anh đưa em đi shopping nhé?
- Không.
- Hay mình đi chơi xa.
Xe vũ phong vừa đi ngang tiệm bánh, cô gái liền nói.
- Mình vào đây ăn bánh kem đi anh, lâu lắm em không ăn bánh rồi. ( vì cô là người mẫu, nên người quản lý không cho cô ăn đồ ngọt. trong khi cô là người thích ăn bánh kem )
- ở đây à? Hay anh đưa em đi tiệm khác nhé?
- Không. ở đây đi anh. Nghe nói ở đây bánh kem ngon lắm.
Thì ra đây chính là cửa hang mà nơi nhỏ làm. Thật khó xử cho anh. Nhưng chiều người đẹp, anh đành vào. Hai người vừa ngồi vào bàn, người phục vụ hỏi.
- Dạ chào quý khách. Hả…….( người phục vụ lại là nhỏ. Nhỏ ngạc nhiên không nói nổi lời nào. Nhưng nhỏ vẫn lấy lại bình tĩnh).à, dạ …anh chị dung gì ạ?
- Cho tôi 1 cái bánh kem dâu, anh ăn gì? Anh yêu.
"anh yêu" thì ra đây là lí do anh không có mặt ở nhà. Nhỏ thấy buồn, nhỏ không hiếu sao mình lại buồn, trong khi nhỏ không là gì của người ta, sao lại buồn chứ. Còn anh , anh cũng không thấy thoải mái chút nào. Khi phải đối diện với nhỏ như lúc này.
Trong khi hai người đang ngồi ăn bánh với nhau thật vui vẻ, thân mật. nhỏ ở bên trong nhìn ra. Nhỏ thấy buồn lắm. nhỏ đã nghĩ dù thấy anh đi với ai, hay yêu ai . nhỏ cũng sẽ không buồn, sẽ không có cảm giác gì cả. nhưng nhỏ không thể làm như vậy được. nhỏ thấy lòng mình rối quá.
- Tại sao mình lại buồn chứ? Anh ta và mình đâu là gì của nhau. Không…không. Không được nghĩ về anh ta nữa.
Nhỏ không biết , tuy ở ngồi ngoài nhưng anh vẫn hay nhìn lén nhỏ. Thấy nhỏ buồn, anh cũng chẳng vui gì. Anh thấy mình sao mà quá đáng với nhỏ quá. Hai người đang ngồi ăn vui vẻ. thì điện thoại của cô gái reo.
- A lô….( cô gái nghe điện thoại, thì giật mình. Vội vàng ra ngoài. Trong khi anh thấy thắc mắc)
- ……….
- Vâng, em sẽ ra liền. bye anh.
Cô vào nói với anh
- Mình về thôi anh. Em có việc gấp rồi.
- Chuyện gì vậy em?
- À. không có gì đâu anh. Minh về nha?
- ừ.
Thật ra anh cũng chẳng muốn ở lại. vì anh thấy khó xử với nhỏ. Tính tiền xong anh đưa cô gái về khách sạn. còn anh đến cty.
…………………………
Hôm nay, là chủ nhật anh đi mua 2 vé xem phim. Vì hôm qua anh thấy có lỗi với nhỏ quá, nên anh mua vé để mời nhỏ đi xem phim thay cho lời xin lỗi. anh về nhà thì thấy nhỏ đang ngồi xem phim. Anh lên tiếng hỏi
- hôm nay cô bé không đi làm à?
- (nhỏ quay lại nhìn anh) không, hôm nay là chủ nhật mà. Mà sao hôm nay anh ở nhà? Thường ngày anh đâu có mặt ở nhà giờ này? Anh không đi chơi hay hẹn hò ai hả?
Câu nói trêu chọc của nhỏ làm anh thấy chạnh lòng. Anh chẳng biết phải trả lời nhỏ sao nữa. anh liền lẩn tránh sang chuyện khác.
- nè cô bé. ( anh đưa vé xem phim ra trước mặt nhỏ)
- gì vậy?
- là vé xem phim. Tối nay 8h nhé. Tôi sẽ đợi cô bé tại rạp.
- anh đang muốn hẹn hò với tôi à? (nhỏ lém lỉnh hỏi)
- cứ cho là vậy đi. (anh cười)
suốt ngày hôm ấy nhỏ chỉ mong được mau đến tối. để được đi chơi cùng anh. Hôm nay nhỏ thấy vui lắm, nhỏ vui vì được anh mời đi xem phim . và cũng vì hôm nay là ngày đầu nhỏ và anh hẹn hò.
………………………………….
Tối hôm nay nhỏ điệu lắm . nhỏ mặc chiếc váy xòe đen, dài đến đầu gối.tóc xõa tự nhiên. Nhỏ trang điểm nhẹ, trông nhỏ đáng yêu lắm.vì gọi là hẹn hò nên nhỏ sẽ tự đi một mình lên rạp chiếu phim. Có lẽ nhỏ nôn , nên nhỏ lên hơi sớm. trong khi anh chưa lên. Anh cũng có gọi điện bảo nhỏ lên trước, vì anh có chuyện đột xuất, rồi anh sẽ đến sau.
Anh đang đang chuẩn bị đến rạp thì chuông điên thoại reo lên.
- vũ phong. Anh đang ở đâu vậy? là em đây.
- Hân hân …. Em làm sao vậy? sao nghe giọng em buồn vậy? em khóc hả?
- ………..
- Em đang ở đâu?........ anh đến liền
Anh vội vã ra xe đến với cô Hân Hân quên cả cuộc hẹn với nhỏ………..
Anh đến quán bar mà lúc trước hai người vẫn thường đến. cô đang ngồi ở bàn cuối, anh nhận ra cô ngay vì cô mặc váy màu đỏ rực. anh bước đến , anh nhìn thấy mắt cô đỏ hoe. Trên bàn vẫn còn chai rượu. có lẽ cô uống cũng khá nhiều. anh ngồi xuống.
- em làm sao vậy? em có chuyện gì nói anh nghe được không?
- ………….( cô vẫn im lặng)
- Thôi để anh đưa em về, em say rồi.
Anh đỡ cô đứng dậy. cô ôm chầm lấy anh. Đúng lúc có người thanh niên xuất hiện, người đó không ai xa lạ, cũng người bạn than của anh. Cũng là tình địch của anh.
- chào. Hai người tình tứ quá ha.
Thấy anh ta xuất hiện. cô giật mình đẩy vũ phong ra,và tát 1 cái như trời giáng vào vũ phong, vũ phong không

hiểu gì thì cô nói.
- sao anh dám ôm tôi. ( rồi cô quay sang người mới xuất hiện) anh yêu , anh đến đưa em về phải không?. Anh tha thứ cho em rồi phải không anh? Em biết anh yêu em mà.
- Thì ra cô gạt tôi ( vũ phong tức giận quát). Cô thật trơ trẽn.
- Giờ anh mới nhận ra sao? Tôi thì biết lâu rồi. ( người mới xuất hiện nói). Hôm nay tôi cố tình đến gặp anh. Vì cô ta mà lâu nay ta giận nhau thật không đáng. Tôi muốn mời anh đi uống với tôi vài ly được không?
- Được.
Hai người đi bỏ lại cô ả, cô trợn mắt vì tức giận. thì ra anh ta không đến tìm cô mà là tìm vũ phong. Cũng đúng thôi họ là bạn của nhau mà. Cô thất vọng ngồi bịch xuống ghế.CHAP 5
Đã hơn 9h nhỏ vẫn đứng đó đợi anh, cơn mưa đột ngột rơi ào ào. Nhỏ nép mình vào mái hiên của rạp. nhỏ cũng không biết có chuyện gì với anh không , hay anh chỉ muốn trêu đừa với nhỏ. Nhỏ vừa buồn vừa lo. Những cơn mưa cứ thi nhau rơi, mưa càng lúc càng lớn. nơi nhỏ đúng cũng không đủ che cho nhỏ khỏi bị ướt.
Trong lúc nhỏ sốt ruột chờ anh. Thì anh đang ngồi với bạn ở nhà hàng, mà người đó không ai xa lạ. đó là tuấn kiệt bạn thân của anh cũng la tình địch lúc trước của anh.
- lâu lắm không gặp cậu vẫn như xưa. ( tuấn kiệt nói). Mà nghe nói cậu đã kết hôn.
- ừ. Mà cậu về nước làm gì vậy? khi nào cậu đi hay sẽ ở lại đây.
- tại mình nhớ quê hương có thể mình ở đây lâu,cũng không biết chắc khi nào đi. Với lại mình muốn về lại thăm lại bạn bè cũ thôi. Mình sẽ tổ chức party tại nhà vào cuối tuần này , cậu sẽ đến chứ. Đây là giấy mời. ( tuấn kiệt đưa thiệp mời về phía vũ phong).
- Tất nhiên mình sẽ đến.
- À…….. còn chuyện này nữa. mình muốn xin lỗi cậu…..(tuấn kiệt ấp úng nói)
- Về chuyện gì? ( vũ phong ngạc nhiên)
- Là chuyện về ba chúng ta. Mình , cậu và hân hân. Thật ra đối với cô ta chỉ có tiền thôi, chứ cô ta không yêu ai cả. cũng vì cô ta mà tình bạn chúng ta tưởng chừng tan vỡ……
- Không có gì, mình quên chuyện chuyện đó rồi. nhưng , mình cũng phải cám ơn cậu. vì cậu mà mình mới nhận ra được bộ mặt thật của cô ta. Cám ơn cậu. bạn tốt ạ.
Hai người nhìn nhau rồi cười giòn tan, làm phá vỡ bức tường thù địch tưởng chừng không bao giờ hàn gắn được. giờ đây hai người thấy rất vui và cùng có cảm nhận tình bạn như xưa đã quay về. tuấn kiệt lên tiếng
- tuần sau cậu nhớ đưa vợ đến đó……..
nhắc đến vợ vũ phong mới nhớ đến cuộc hẹn, anh hoảng hốt đứng dậy.làm cắt ngang câu nói của bạn anh. anh nhìn đồng hồ thì đã gần 10h. anh vội cáo từ bạn rồi chạy nhanh ra khỏi nhà hàng trong sự ngạc nhiên của tuấn kiệt…………..
chiếc xe hơi của anh phóng rất nhanh dù mưa đang rất to. Anh không biết nhỏ còn ở đó hay về. nhưng anh vẫn đến đó để xem. Đến nơi anh nhìn thấy nhỏ đang ngồi dưới mái hiên của rạp. vì trời mưa nên rạp rất vắng người, nên anh nhận ra nhỏ ngay. Bộ dạng của nhỏ bây giờ thật tội nghiệp. tuy ngồi dưới mái hiên , nhưng mưa to quá cũng đủ làm nhỏ bị ướt . anh thấy thương nhỏ quá. Anh cầm dù bước đến bên nhỏ. Gặp được anh , nhỏ mừng lắm. anh chưa kịp lên tiếng thì bị nhỏ hỏi dồn.
- anh không sao chứ? Anh không bị gì đúng không? Sao anh giờ mới đến? làm tôi lo quá. Tôi cứ sợ anh bị gì, mà tôi lại quên mang điện thoại theo nên không gọi cho anh được……
bây giờ nhỏ càng làm anh yêu nhỏ nhiều hơn. Anh thấy nhỏ khờ và đáng yêu quá.anh thấy mình thật có lỗi và tệ quá. Đã làm nhỏ phải đợi như vậy. anh ôm lấy nhỏ , thì thầm nói
- anh không sao, Anh xin lỗi anh đã đến trễ.
Anh nhỏ thật đáng yêu làm sao. Đã trễ như vậy mà vẫn chờ anh. Nhỏ làm anh càng yêu nhỏ nhiều hơn. Bây giờ thì anh mới thật sự nhận ra rằng , người anh yêu là nhỏ.
Anh đặt lên môi nhỏ nụ hôn nồng cháy, lúc này nhỏ thật bất ngờ trước hành động của anh. Nhưng nhỏ vẫn đứng yên, không xô đẩy anh ra, bởi vì nhỏ cũng đã yêu anh từ lâu. Hôm nay tuy anh đã trễ hẹn nhưng mà nhỏ rất vui.
- mình về đi em. Em bị ướt hết rồi.
- dạ ( nhỏ đáp lại thật nhẹ nhàng)
…………………….
Nhỏ vừa tắm xong, nhỏ mở tủ lấy chăn định trải xuống sàn ngủ như mọi khi. Anh từ phòng tắm bước ra lên tiếng.
- em làm gì vậy?
- em chuẩn bị ngủ. (nhỏ hồn nhiên đáp lại)
anh cười trước sự hồn nhiên của nhỏ , anh ngồi xuống bế nhỏ đặt lên giường , làm nhỏ đỏ cả mặt , nhìn nhỏ mới đáng yêu làm sao. Anh đặt nhỏ nằm xuống hôn lên trán nhỏ rồi nói.
- từ bây giờ nếu ngủ thì ngủ trên giường biết chưa cô bé? Bây giờ chưa được phép của anh không được ngủ riêng biết chưa?
- ……… (nhỏ im lặng ngạc nhiên nhìn anh)
Anh lại hôn nhỏ lần nữa, lần này nụ hôn kéo dài hơn. Anh vừa hôn vừa nói
- sao không trả lời anh hả nhóc?
- Dạ. ( nhỏ run run đáp lại anh)
- Anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
Hai người ôm nhau , trao cho nhau nụ hôn nồng cháy. Tràn ngập trong tình yêu của họ……..
…………………….
Trời Sáng , nhỏ thức dậy. nhỏ thấy anh vẫn còn đang ngủ. nhỏ thấy hạnh phúc lắm. vậy là nhỏ đã là vợ thực sự của anh rồi………..nhỏ nhẹ nhàng bước xuống giường vì sợ làm anh thức giấc. nhỏ rửa mặt thay đồ. Nhỏ bước xuống thấy chị bếp đang nấu bữa ăn sáng. Vì hôm nay nhỏ dậy sớm nên bữa ăn sáng chưa chuẩn bị xong.
- chào mợ. hôm nay mợ dậy sớm vậy? ( chị ba quản gia hỏi)
- ah. Tại tôi muốn dậy sớm tập thể dục rồi tưới cây thôi.
Nói rồi nhỏ ra ngoài vườn tập thể dục. nhỏ rất thích cây cảnh, nên ngày nào cũng dậy sớm tưới cây. Nhỏ đang chăm chú ngắm mấy chậu hoa mà chị ba mới mua về trồng. thì…….có một vòng tay ôm nhỏ từ đằng sau làm nhỏ giật mình, người đó hôn vào ngáy nhỏ nói.
- ai cho phép em bỏ anh ra đây quan tâm mấy cây hoa này chứ. (đó không ai xa lạ mà là chồng của nhỏ)
- ơ…..tại em thấy anh ngủ nên em không muốn làm anh thức giấc.
- anh không biết em phải làm gì cho anh hết giận đi ( anh cười , chọc nghẹo nhỏ)
- làm gì ạ? ( nhỏ tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên hỏi)
- vậy hôn anh đi cô bé.( anh cười tinh nghịch)
đang lung túng không biết phải làm gì , thì có tiếng chị ba quản gia làm hai người giật mình
- mời cậu, mợ vào dùng điểm tâm sáng ạ.
- Dạ (nhỏ đáp to)
Như được chị ba giải cứu nhỏ mừng quá. Chạy nhanh vào nhà, bỏ anh ở lại . anh nhìn nhỏ mắc cỡ trông đáng yêu và buồn cười lắm. anh đứng đó nhìn nhỏ chạy vào nhà, rồi anh phì cười.Chap 6
Hôm nay anh dẫn nhỏ ra ngoài đi chơi, anh đưa nhỏ đến sở thú. ở đây nhỏ thấy cái gì cũng mới lạ, nhiều con vật mà nhỏ chỉ mới thấy trong sách vở…..
Rồi anh lại đưa nhỏ đến suối tiên, ở đây nhỏ được vui chơi thỏa thích…..hôm nay nhỏ vui lắm , lần đầu tiên nhỏ được vui chơi thỏa thích như vậy mà….nhỏ cùng anh chơi đua xe, nhỏ cùng anh chơi tàu lượn siêu tốc………..vui lắm. nhỏ nghĩ có lẽ hạnh phúc đã bắt đầu mỉm cười với nhỏ. Nhỏ nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh………
- Hôm nay em vui không?
- Dạ. em vui lắm. cám ơn anh. Nhưng,………(nhỏ xoa xoa lấy bụng, thì ra cô nàng đang đói đây mà.)
- (anh phì cười), ừ, anh hiểu rồi . vậy ta đi ăn nhé!
Anh đưa nhỏ đến nhà hàng sang trọng. các món cũng đã được chuẩn bị trước. thì ra là anh đã chuẩn bị trước . nhìn món nào cũng ngon. Nhỏ lại đang đói, nhỏ ăn hết sạch. Còn anh thì chỉ nhìn nhỏ mà cười. cô nàng ngước lên thấy anh đang cười mình thì quê. Anh cười nói
- Ăn xong anh đưa em đến nơi này. Bảo đảm em rất thích.
Nhỏ ngạc nhiên……nói
- Nhưng, em còn phải đi làm nữa.
- ( anh cười) anh đã xin nghỉ việc dùm em rồi. anh không muốn em đi làm ở đó.
- Tại sao?
- Vì anh gét cái cậu làm chung với em.
- Ai??
- Là người hôm bữa đưa em về nhà đó.
- ( suy nghĩ……….rồi nhỏ phá lên cười) anh đang ghen hả?
- …………(anh đỏ mặt)
Nhỏ nhìn anh rồi cười phá lên. Trông anh đáng yêu làm sao………….
…………………………..
Anh đưa nhỏ đến khu mua sắm sang trọng.nhỏ thích lắm, đây là lần đầu nhỏ được đến nơi này. Nhìn quần áo sang trọng nhỏ thích lắm. mấy bộ váy mới sang và đẹp làm sao.........
- Ôi ! đẹp quá! ở đây cái nào cũng đẹp.
- Em thích gì cứ chọn.
- Nhưng, em thấy cái nào cũng đẹp. mà sao hôm nay anh đưa em đến nơi này.
- Vì anh muốn vợ anh đẹp nhất trong buổi họp mặt vào cuối tuần này.
- Thì ra anh không muốn mất mặt với bạn.( nhỏ buồn)
- (anh cười) nhưng anh biết em cũng thích mua sắm , nên anh muốn em vui mà.
Nhỏ nghe anh nói thì vui lắm. nhưng nhỏ đâu biết chọn cái nào. Nên anh quyết định mua mỗi mẫu 1 cái. Đủ màu cho nhỏ chọn………….
- Trời! sao anh mua nhiều vậy?
- Mua về cho em tha hồ chọn.
- Eo ơi. Phí quá.
- Thôi các cô cứ lấy hết tất cả các mẫu ở đây cho tôi. Mà lấy theo số đo cho vợ tôi nhé! ( anh nói với các cô bán hàng)
- Dạ, mời chị theo em để lấy số đo. ( chị bán hàng nói) , dạ được rồi. chị nhà dang người cũng chuẩn. nên váy và đầm đều vừa ạ.
- Ok. Cám ơn cô…(anh quay sang nhỏ) nào ta đi nào cô bé.
- Đi đâu anh?
- Anh còn cho em bất ngờ nữa mà.
Thì ra anh dẫn nhỏ đến hàng trang sức , đá quý. Anh mua tất cả các mặt hàng mới nhất cho nhỏ. Nhỏ trố mắt ngạc nhiên.
- Trời sao anh phí vậy?
- Hihi…cho vợ anh mà phí gì. Bộ em không thích à?
- Không, em rất thích. Nhưng….
- Không nhưng gì cả. thôi ta về nào.
Nhỏ ngoan ngoãn theo anh. …..hôm nay đi cả ngày nên nhỏ mệt lắm. ăn tối, tắm rửa xong là nhỏ lăn ra ngủ . anh tắm xong bước ra nhìn thấy nhỏ đang ngủ say. Anh hôn nhẹ lên trán nhỏ. Rồi nằm bên cạnh và ngủ thiếp đi………………
Sáng hôm sau…….
Anh thức dậy đã không thấy nhỏ. 1 lát sau….anh bước xuống nhà . thì thấy nhỏ đang phụ chị bếp chuẩn bị bữa sáng.
- Chào cô bé. Hôm nay dậy sớm nhỉ?
- (Nhỏ bĩu bôi) hứ. ngày nào em chẳng dậy sớm. đâu như ai kia kia. …….
- A..dám chọc anh hả??
Anh trượt nhỏ chạy khắp nhà……
- ối em xin lỗi. tha cho em đi
- Hihihi.. được rồi cô bé….(anh ôm nhỏ hôn lên môi nhỏ) anh tha đó..
- Thôi ăn đi cô bé. ( anh gắp thêm thức ăn cho nhỏ) ăn đi cho mau lớn.
- Hứ ..,người ta lớn rồi chứ bộ.
- Hihihhi. Vậy sao anh không thấy em lớn chút nào vậy.
- (Nhỏ đỏ mặt)………
- Hahhahaa…….giận rồi hả cô bé. Anh đùa mà. Hôm qua đi chơi vui không cô bé.
- Dạ vui.em thích lắm.
- Nếu em thích như vậy. hôm nào rảnh anh lại dẫn bé đi nữa nhé! Em thích đi đâu?
- Đà lạt đi. Em nghe nói ở đó đẹp và lãng mạng lắm.
- Em chưa đi đà lạt à?
- Dạ chưa. Nếu có dịp em cũng muốn đến đó 1 lần cho biết.
- Được nhất định anh sẽ đẫn em đi.
- Anh hứa nhé!
- ừ . anh hứa đó bé yêu của anh.
Anh xoa đầu nhỏ. Và tự nói với lòng là sẽ luôn làm cho nhỏ vui. Sẽ không để nhỏ phải buồn nữa, Để đền bù lúc trước mình đã không tốt với nhỏ. Anh thấy thương nhỏ lắm. cô bé mới ngây thơ đáng yêu làm sao…..
- anh đang suy nghĩ gì vậy?
- À, không có gì.
- anh ăn xong chưa? Em ăn xong rồi nè.
- Có gì không em?
- Mình ra vườn chơi đi anh. Ngoài đó mát lắm. lại có hoa em trồng nữa. hihihi
- ừ. Mình đi.
Nhỏ muốn khoe với anh mấy chậu hoa mà nhỏ trồng mới ra hoa , đẹp lắm.
- anh nhìn nè, đẹp không?
- Đẹp. em trồng đó hả?
- Chứ ai nữa ( nhỏ hãnh diện khoe)
- Chà.vợ anh coi vậy mà giỏi gê ta.
- Hihihihi( được anh khen , nhỏ thích lắm)
Hai người đang vui vẻ . thì có tiếng gọi của quản gia.
- Thưa cậu. có

điện thoại
- Tôi vào liền. anh vào nghe điện thoại nhé cô bé.
- Dạ.
Anh hôn nhẹ lên trán nhỏ, rồi bước nhanh vào nhà………Chap 7
- A lô……
- Là em nè anh. ( giọng của 1 cô gái nhỏ nhẹ trả lời.)
- Là cô à, hân hân.
- Dạ. em đây.
- Cô còn dám gọi cho tôi sao? ( giọng anh nghiêm lại)
- Sao anh lại nỡ nói với em như vậy. em xin lỗi anh mà.
- …………
- Tối nay anh đón em đến bữa tiệc được không anh??
- Xin lỗi, tôi không đón cô được.
- Tại sao vậy anh? Anh còn giận em hả?
- Tôi không rảnh mà phải đi giận hạn người như cô. Hình như cô quên là tôi có vợ thì phải? tôi phải đi cùng với vợ tôi chứ. Cô hiểu không? Mà mặt cô cũng dày thật, cô còn dám gọi cho tôi à? Cô không biết mắc cỡ sao?? (anh nói với vẻ khinh thường)
- Anh….anh….anh nỡ đối xử với em vậy sao? ( tức giận)
- Sao lại không……….thôi tôi không có gì để nói với cô nữa. tôi cúp máy đây.
- Khoan đã ………
Tút tút…………..anh đã cúp máy, nhưng cô ta vẫn không ngừng gọi. cô ta rất tức giận.
- Được . anh dám đổi xử với tôi như vậy, anh đừng có trách. Anh đợi đó.
Cô ta nghiến răng……cô ả hình như đang có âm mưu gì đây……………….
………………………
7h tối……
- xong chưa em?. Anh đợi em dưới nhà nhé!
- Dạ. em sắp xong rồi. anh cứ xuống nhà đợi em 1 chút.
Anh đang ngồi uống tách trà nóng,……… thì nghe tiếng nhỏ nói
- Anh nhìn em mặc như vậy được chưa??
Anh trố mắt ngạc nhiên, hôm nay nhỏ thật đẹp rực rỡ. nhỏ mặc váy dạ hội màu đỏ không dây. Trước ngực áo được đính nhiều đá pha lê rực rỡ. đi cùng bộ váy, nhỏ đeo bộ trang sức kim cương ( gồm dây chuyền, lắc tay, khuyên tai và nhẫn). trông rất sang trọng và quyến rũ. Tóc nhỏ được uốn lượn như sóng biển, nhỏ kẹp tóc về 1 bên, để lộ đôi khuyên tai kim cương lấp lánh . nhỏ trang điểm nhẹ với chút phấn, mắt nhỏ to và lông mi dài nên nhỏ chỉ chải mascara, mí mắt tô nhẹ màu hồng phấn lấp lánh kim tuyến. đôi má nhỏ nhìn ủng hồng, đôi môi cũng màu hồng, nhìn đáng yêu lắm……….. nhìn nhỏ hôm nay đẹp lắm. nhỏ mang đôi guốc màu đỏ…….anh nhìn nhỏ không chớp mắt. tách trà nóng trên tay đổ xuống làm sắp làm anh phỏng. nhỏ thấy vậy chạy lại la lên.
- Ê kìa anh! Cẩn thận coi chừng bỏng.
- (anh giật mình) ối!!
- Hihihihi….trời . anh làm sao vậy???sao lại ngây người ra vậy??
- Hihihi……tại em đẹp quá…….(anh đứng lên, ôm nhỏ) hôm nay em đẹp lắm….
- ( nhỏ đỏ mặt)………..
……………………………..
Tại ngôi biệt thự sang trọng của tuấn kiệt……cũng là chủ nhân của buổi party hôm nay.
- Lâu quá không gặp cậu. cậu vẫn phong độ như ngày xưa đó tuấn kiệt. (1 người bạn xưa)
- Cám ơn cậu. cậu cũng vậy mà. ( tuấn kiệt)
- Haahaha ……..không dám…..sao bằng cậu chứ..
- Haahahaha……….
Các bạn của tuấn kiệt im bật nhìn cùng một hướng….một cô gái kiêu sa xuất hiện…….cô gái mặc bộ dạ hội đen hai dây. Cổ áo khoét sâu để lộ nửa vòng ngực, ở phía sau thì để lộ cả lưng. (nhìn rất sexy). Tóc búi cao,Váy được xẻ cao lên qua khỏi đầu gối, gần như là đến đùi( xẻ 1 bên )……. Cô mang đôi guốc cùng màu. Gương mặt trang điểm khá đậm, gương mặt trang điểm chủ đạo là màu đỏ. Đôi mắt thì gắn mi giả…….nhưng nói chung rất quyến rũ, cô ta là Hân Hân…..tiến lại gần nơi tuấn kiệt đang đứng.
- Người đẹp này là bạn gái cậu hả , tuấn kiệt??(1 người bạn của anh)
- cậu cũng khéo chọn nhỉ?? (1 người bạn khác của anh)
- Nhìn cô nàng quyến rũ ghê ta??? (lại 1 người bạn khác của anh)
- …………( tuấn kiệt không nói gì, anh để xem cô nang này muốn gì)
- Chào các anh! ( cô ta nói)
- A! hình như em là người mẫu Hân Hân đúng không?? ( 1 người bạn của anh đã nhận ra)
- anh nhận ra em à,. ( cô ả tỏ vẻ hãnh diện)
- sao lại không? Hôm nay trông em còn đẹp hơn trên tivi nhiều.
- Ôi ! Em vui quá.. cám ơn anh. Hihihi……………
Tuấn kiệt không nói gì chào các bạn rồi quay lưng đi, không thèm quan tâm ả…ả tức lắm nhưng cũng giả vờ vui vẻ, nói với các bạn của tuấn kiệt.
- Dạ thôi các anh cứ vui vẻ đi. Em xin phép ……
Nói xong cô ả quay lưng đuổi theo tuấn kiệt.
- Tuấn kiệt….đợi em với………!
- ( anh đứng lại. nghiêm giọng) có chuyện gì??
- Sao anh lạnh lùng với em như vậy???? em đã làm gì sai??? Không phải anh rất yêu em sao???
- Cô làm gì tự cô hiểu. đúng là tôi đã từng thích cô . nhưng, là chuyện trước kia thôi, sao tôi lại đi thích hạn người như cô chứ. Cô đâu yêu ai, cô chỉ yêu danh vọng và tiền thôi. Điều làm tôi ân hận nhất là đã thích hạn người như cô. Cô hiểu chưa???
- Anh ….anh.( cô ta tức lắm. tức đến nỗi không nói nên lời..)
Anh ta cười mỉa mai rồi quay lưng đi…….đi được vài bước anh ta dừng lại.
- À mà, sao cô lại vào được đây. Tôi nhớ hình như đâu có mời cô. Cô lại dùng thủ đoạn gì mà vào đây được vậy??? thôi đã vào thì cứ vui chơi đi. Chúc cô có buổi tối vui vẻ.
Anh ta bước đi , còn cô ả vừa quê vừa tức, cô ta nghiến răng. Mặt tối sầm lại vì tức, đúng là anh ta không mời cô. Vì cô muốn đến được đây nên đã gọi điên thoại cho vũ phong, để anh ta đưa cô đi không ngờ vũ phong từ chối thẳng thùng. Chỉ còn cách cô phải dùng chút sắc đẹp của mình dụ anh bảo vệ đúng gác, mới được vào đây. Không ngờ vào đây cô bị mắng như vậy. cô tức không còn lời nào để nói. Chỉ vì cô ta mê tiền nên phải ra nông nỗi bây giờ……. Cũng thật đáng đời cô ả………..cô nghiến răng trợn mắt nhìn tuấn kiệt đang vui vẻ với bạn bè. Thật ra , người cô yêu là vũ phong. Cô đến với tuấn kiệt chỉ vì anh ta giàu hơn vũ phong. Giờ cô rất muốn được vũ phong tha thứ nhưng không ngờ quay về thì anh đã có vợ…..cô ngạc nhiên khi tất cả mọi người đều đổ dồn cặp mặt về 1 hướng, cô nhìn theo thì ra đó là…………Chap 8
cô nhìn theo mọi người thì ra đó là vũ phong. Cô vui mừng khi gặp vũ phong, cô định chạy đến với anh , thì cô đột nhiên dừng lại mở to mắt ngạc nhiên. Anh đang tay trong tay với 1 cô gái, cô gái thật xinh đẹp và lỗng lẫy. cô ta cũng đoán được đó là vợ của anh, cô thấy mình không còn cô hội nữa . cô ta thất vọng nặng nề, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc…………
- ồ !! cô gái đó là ai vậy nhỉ?? Cô ấy đẹp quá !!!!! ( mọi người cùng xì xầm bàn tán)
không chỉ đàn ông phải nhìn nhỏ, cả phụ nữ có mặt tại party cũng phải ngưỡng mộ nhỏ nữa. hai người tiến lại gần tuấn kiệt.
- xin chào các cậu ! lâu quá không gặp. ( vũ phong chào các bạn của anh)
- chào, chào………
tuy nói các bạn anh miệng thì nói chào với anh , nhưng mắt thì không rời khỏi nhỏ. Tuấn kiệt lên tiếng
- còn đây là…………..
- à. Xin giới thiệu với mọi người đây là ÁI DI, vợ của mình. (vũ phong)
- ồ !!!!! ( mọi người đồng thanh)
- thì ra đây là vợ của cậu.( tuấn kiệt) chào em, anh là tuấn kiệt bạn thân của vũ phong. Rất hân hạnh được biết em.
Anh đưa tay ra , ý định muốn bắt tay với nhỏ. Nhỏ lung túng nhìn vũ phong, vũ phong gật đầu mỉm cười. nhỏ hiểu ý anh, đưa tay ra và nói ‘dạ, em cũng rất vui khi được biết anh’. Tuấn kiệt cầm tay nhỏ , rồi hôn nhẹ lên tay nhỏ. Nhỏ giật mình rút tay lại, vì nhỏ không quen cách làm quen như vậy. vũ phong thấy sự lung túng của nhỏ thì hiêu ngay. Anh choàng tay lên vai nhỏ, rồi nói nhỏ vào tai nhỏ " không sao đâu em. Đó là cách chào hỏi thôi". Nhỏ hiểu rồi cười nhẹ.
Mọi người đang cười nói vui vẻ, thì cô ta chen vào.
- Chào anh , vũ phong.
- Chào.( anh lạnh lùng chào lại)
Nhỏ nhận nhận ra ngay đây là hân hân người yêu cũ của anh.nhỏ đã từng gặp cô ta trong tiệm bánh lúc trước nhỏ làm. Nhỏ thấy bất an , không hiểu sao nhỏ vẫn thấy buồn buồn khi gặp cô ta. Cô ta lên tiếng
- Đây chắc là vợ anh? Phải không? Chào cô, rất vui khi gặp cô. Tôi là hân hân, bạn của vũ phong và tuấn kiệt.
- Vâng, chào chị. Tôi cũng rất vui khi gặp chị.
………………………………
Không khí trở nên căng thẳng, vũ phong lên tiếng.
- Em có muốn uống 1 chút gì không? Chúng ta lại đằng kia nhé!
- Dạ ( nhỏ cũng chẳng muốn ở đây làm gì)
Anh nhè nhàng dìu nhỏ , bỏ đi trong khi cô ả rất tức giận. cô cảm thấy vũ phong yêu nhỏ nhiều hơn trước đây yêu cô ta. Càng làm cô ta tức giận hơn. Tuấn kiệt nhìn thấy được sự căm giận trong ánh mắt cô ta. Anh chỉ lắc đầu bỏ đi.
………………………………………
- Em ngồi đây đi , anh lấy chút gì em uống nha cô bé?
- (Nhỏ chỉ cười nhẹ ) dạ
Anh hôn nhẹ lên trán nhỏ , rồi đi lấy đồ uống cho nhỏ. 1 lúc sau trên tay anh là 1 ly nước ép trái cây.
- Uống nước trái cây cho đẹp da nhé cô bé
- Hứ..ai là cô bé chứ, nãy giờ cứ gọi hoài à.
- Hì hì……..thì thôi cô lớn.
Hai người đang đừa giỡn thì 1 người bạn của anh tiến lại
- Nè, vào trong kia đi. Mọi người đang đợi cậu kìa. Hôm nay họp mặt bạn bè sao thiếu cậu được.
- À….ừ….cậu vào trước đi.mình vô liền.
Cậu bạn của anh đi khuất……
- Mình vào đó đi em.
- Thôi anh vào đi. Em muốn đi dạo 1 chút. Anh cứ vào chơi với mọi người đi.
- Em đi 1 mình được không?
- Trời……. có phải là 1 đứa trẻ đâu. Em tự đi được mà, không sao. Anh cứ vào đi . đừng để ý em làm gì.
- Vậy anh vào nha, 1 lát anh quay lại liền.
Anh hôn lên trán nhỏ .
- Anh đi đây.
- Dạ anh đi đi.
Anh đi khuất. nhỏ thấy cảnh vật ở đây rất đẹp. tòa lâu đài to và đẹp hơn dưới ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc . nhỏ vừa đi vừa suy nghĩ " đúng là nhà giàu có khác, thật là phí phạm, đến ngôi biệt thự mà cũng rực rỡ đèn điện nữa , ôi!! Tốn điện quá………." Mãi suy nghĩ mà nhỏ không để ý, nên nhỏ va phải ai đó …….bịch……..nhỏ la lên.
- Ui da……ai lại trồng cái cây ở ngay đường đi vậy ? kì quá.
- Cô bé có sao không? Anh đây chứ cây nào?
Người đó phì cười , trước sự hồn nhiên và đáng yêu của nhỏ. Nhỏ giờ mới nhìn lên thì ra đó là tuấn kiệt chứ không phải cái cây nào hết. giờ thì nhỏ thấy quê quá………tuấn kiệt đỡ nhỏ dậy rồi nói.
- Em không sao chứ?
- Dạ….cám ơn anh, em không sao………mà anh có sao không? Cho em xin lỗi nha.
- Hì…anh có sao đâu. Mà em nghĩ gì vậy?
- À…….không có gì đâu ạ. Mà sao anh không vào với mọi người.
- Anh đang vào thì gặp em nè. Thôi anh đi nhé.
- Dạ.
Tuấn kiệt đi khỏi nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm. " Không lẽ nói anh ta lãng phí sao" nhỏ suy nghĩ rồi cười 1 mình. Nhỏ vô tư không biết rằng chuyện đụng phải tuấn kiệt lúc nãy đã làm anh chú ý đến nhỏ, có thể nói mới gặp nhỏ lần đầu mà anh đã bị tiếng sét ái tình, nhỏ đáng yêu và hồn nhiên ,làm sao anh không yêu cho được. ………..anh đã theo dõi nhỏ , để rồi anh cũng cố tình cho nhỏ đụng phải anh, để anh có cơ hội tiếp cận nhỏ. Nhưng anh cũng buồn vì nhỏ là hoa đã có chủ. Giá mà anh gặp nhỏ sớm hơn. Anh nhìn nhỏ từ xa mà thở dài hối tiếc……Chap 9
Nhỏ đang đang ngồi trên chiếc xích đu cùng với ly nước trái cây. Cô giật mình khi có tiếng nói đằng sau.
- Chào cô, sao cô không vào trong cùng mọi người.
Nhỏ quay người lại,Thì ra đó là Hân Hân, không biết cô ta làm trò gì đây nữa. nhỏ có vẻ e ngại…. nhỏ đứng dậy……
- À…chào chị, ở trong đó hơi ngột ngạt , nên tôi ra đây cho thoải mái. Mà sao chị lại ra đây???
- Tôi cố tình ra đây để tìm cô….
Câu trả lời quá thẳng thắng và sắc bén, làm nhỏ càng lo lắng.
- Chị tìm tôi…….? Mà

chị tìm tôi làm gì? Chúng ta có chuyện gì để nói sao???
- Có đó.. mà rất nhiều chuyện là khác kìa.
- ………….(im lặng, nhỏ ngạc nhên)
- Chắc cô cũng biết tôi và anh Vũ Phong có quan hệ như thế nào rồi chứ???
- Biết. nhưng đó là chuyện của quá khứ, mà là quá khứ thì tôi không thích nhắc lại.
- Quá khứ à….( cô ta tức giận) cũng vì sự xuất hiện của cô đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi, vậy mà cô vẫn nói được sao??
- Tôi không phải là nguyên nhân làm đảo lộn của sống của chị. Mà chính chị đã làm cuộc sống của mình trở nên như vậy, chị không nên đổ lỗi cho người khác.
- Được … vậy bây giờ tôi yêu cầu cô hãy li dị và tránh xa anh ấy ra.
- Cái gì????( nhỏ rất ngạc nhiên và buồn cười) thật mắc cười, tôi là vợ chính thức của anh Vũ Phong, còn cô chẳng là gì của anh ấy cả, nên người yêu cầu là tôi chứ không phải là cô. Thôi tôi chẳng còn gì để nói với chị nữa….
Nhỏ quay người bỏ đi , càng làm cô tức giận, không ngờ nhìn bề ngoài có vẻ hiền như nhỏ , mà lời nói lại sắc bén đến vậy. cô ta tức lắm. cô ta muốn cho nhỏ mất mặt, khi thấy nhỏ đi đến gần hồ bơi. Cô ả chạy đến giả vờ làm như va phải nhỏ, làm nhỏ té nhào xuống hồ, nhưng nhỏ lại không biết bơi. Mọi người thấy la lớn ……….
- Trời ………có người té xuống hồ bơi kìa….!!!!!
Tất cả mọi người chạy đến. trong đó có cả VŨ PHONG và TUẤN KIỆT nữa. hai người nhận ra ngay đó là nhỏ, không kịp suy nghĩ gì, cả hai cùng nhảy xuống cứu nhỏ. Khi đưa lên bờ rồi mà nhỏ vẫn ôm lấy VŨ PHONG vì sợ, làm cho Tuấn Kiệt cũng thấy ghen tị…. anh nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống nhìn lên cô ả, cô ta mặt tái đi vì sợ. anh đứng dậy tát mạnh vào mặt cô ta…..bốp......
- Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm gì vợ tôi, thì lần sau không phải chỉ cái tát này đâu.
Anh bế nhỏ bỏ về , trong khi Tuấn Kiệt ngăn lại
- Hai người đều ướt cả rồi, hay vào thay đồ rồi về.
- Thôi , không cần đâu. Chúng tôi về trước đây.
Cả hai bỏ đi,tuấn kiệt nhìn cô ta với vẻ tức giận rồi bỏ đi. cô ả thì đứng đấy vừa tức . lại vừa quê, không ngờ anh lại dám đánh cô trước mặt mọi người. cô ta tức không còn gì để tả. cô ta nghiến răng lầm bầm.
- Chưa có ai dám làm vậy với tôi. Anh được lắm. tôi hận anh….., anh đã làm như vậy thì đừng trách tôi……….
…………………………………………..
Sáng hôm sau.
Reng…….reng………điện thoại reo
- A lô.........(chị quản gia)
- …………
- dạ có ạ, cậu chờ 1 chút
chị quản gia cầm điện thoại đưa cho nhỏ. Trong khi nhỏ đang ăn sáng cùng anh.
- Thưa mợ, mợ có điện thoại.
- Dạ. cám ơn chị.
- A lô.
- Là anh đây cô bé ( thì ra đó là tuấn kiệt)
- Anh nào? ( nhỏ thơ ngây hỏi lại, làm cho Vũ Phong ngạc nhiên nhìn nhỏ)
- Trời…anh là Tuấn Kiệt đây. Nhớ chưa cô bé.
- À……….dạ nhớ. Mà sáng ra anh gọi em có gì không?
- Không, anh chỉ muốn hỏi thăm em và muốn xin lỗi chuyện tối qua thôi.
- Dạ em vẫn khỏe, cám ơn anh. Còn chuyện đó thì không sao đâu ạ.
Vũ Phong vẫn nhìn nhỏ, làm nhỏ thấy mắc cỡ …….
- Anh muốn mời em đi uống nước coi như xin lỗi. được không em?
- Dạ thôi anh. Em nghĩ không tiện lắm đâu. Thôi chào anh.
Nhỏ cúp máy. Anh ta cảm thấy buồn , đây là lần đầu tiên có người từ chối anh. Cũng đúng thôi dù sao nhỏ cũng đã có chồng, có lẽ anh sẽ bỏ ý định theo đuổi nhỏ……….anh lắc đầu thở dài.
Còn Vũ Phong tò mò hỏi nhỏ.
- Ai gọi điện cho em vậy?
- À. Tuấn kiệt.
- Tuấn kiệt.????( anh ngạc nhiên) sao cậu ta lại gọi cho em?
- Em không biết. anh ta chỉ hỏi thăm sức khỏe và mời em đi uống nước thôi.
- Rồi em nói sao, em có đồng ý không?
- Không, em đã từ chối.
- ( anh ta cười lém lỉnh) ừ , em giỏi lắm.
- Ôi trời… đừng nói anh nghen nha?
- ……..( anh đỏ mặt im lặng)
Anh không biết Tuấn kiệt có ý gì với nhỏ, tại sao lại gọi điện mời nhỏ đi chơi. Anh thấy khó chịu lắm. vì chuyện hôm qua, nhỏ suýt chết đuối nên bây giờ anh rất sợ phải mất nhỏ……….
VŨ PHONG đã đi làm, nên nhỏ không biết làm gì cả. nhỏ chỉ còn biết ra nơi mà nhỏ thích nhất, đó là vườn hoa, nơi mà nhỏ đã bỏ công ra trồng. nhìn chúng nở những bông hoa thật đẹp nhỏ tự nghĩ thầm " chà, mình cũng giỏi quá nhỉ, hì hì…." Nhỏ cười mãng nguyện………nhỏ ngồi trên chiếc xích đu, ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, nhỏ thấy cuộc sống bây giờ của nhỏ thật hạnh phúc, nhỏ chẳng còn dám trong mong gì hơn nữa…..nhỏ đang suy nghĩ thì nghe tiếng gọi từ sau lưng………………………………Chap 10
- Thưa mợ ! mợ có điện thoại.
Thì ra là người quản gia…………..
- Cám ơn chị (cười).
Đưa điện thoại cho nhỏ , chị quản gia cúi đầu bỏ vào trong nhà. Giờ cũng chỉ còn mình nhỏ.
- A lô.
- Chào cô . tôi là Hân Hân.
- (nhỏ giật mình lo lắng khi nghe tên cô ta) chị gọi tôi có gì không?
- À, tất nhiên là có thì tôi mới gọi chứ. Cô có thể gặp tôi được không?
- Sao tôi phải gặp chị, có gì thì nói đi.
- Tôi có chuyện rất hay có liên quan đến người chồng yêu dấu của cô, cô muốn biết không?
- ………………
- Sao không nói gì? Vậy cô không muốn thì thôi vậy……
- Thôi được, tôi sẽ đến ngay.
………………………..
Tại công ty của Vũ Phong………
Cốc cốc…….
- Vào đi (vũ phong)
- Thưa, có người muốn gặp ngài ạ.( người trợ lý của anh)
- Ai vậy ? thôi được rồi mời người đó vào đi.
- Dạ.
Thì ra không ai khác đó là Tuấn Kiệt. không biết anh ta đến đây có chuyện gì nữa.
- Chào cậu (tuấn kiệt lên tiếng)
- Thì ra là cậu, cậu ngồi đi. Mà sao hôm nay có chuyện gì mà tìm tôi vậy, cậu làm tôi bất ngờ đó.
- Phải có việc thì mới tìm cậu sao.
- À ….mình không có ý đó.
- (anh ta cười) tôi đùa thôi, thật ra tôi đến đây là để tạm biệt cậu…hôm nay mình sẽ bay về nước.
- Sao lại bay? Không phải cậu nói là sẽ ở đây lâu sao?
- ( anh ta nói 1 cách nhẹ dàng, và đổi cách xưng hô) Đúng là mình có dự tính đó. Nhưng,…..nhưng, mình không muốn lại có lỗi với cậu…..
- Sao lại có lỗi, cậu nói gì mình không hiểu ( vũ phong vô cùng ngạc nhiên)
- Mình đã có cảm tình với vợ cậu, nếu mình ở đây sẽ không quên được cô ấy. cô ấy rất đặt biệt, mình thấy ở nơi cô ấy có cái gì đó làm người khác rất khó quên. Chắc cậu không tin , nhưng mình bị tiếng sét ái tình. Ngay cái lần gặp cô ấy lần đầu tiên. Cô
Từ khóa : , CUỘC HÔN NHÂN BẤT NGỜ, CUỘC HÔN NHÂN BẤT NGỜ